Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 42: Chương 42




Nhìn thoáng qua biểu hiện của tiên sinh nhà mình, lão quản gia lại nói tiếp một câu, Tiểu thư... Cô ấy luôn đợi bên ngoài phòng mổ, đợi đến khi bác sĩ đi ra, nói ngài đã qua khỏi con nguy kịch, cô ấy mới rời đi.

Hoàng Phủ Diệu Dương hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng on khi nãy rất nhiều, Cô ấy còn nói gì nữa không?

Lão quản gia cẩn thận đưa chiếc nhẫn cho anh, Tiểu thư nói, nhờ tôi trả lại cái này cho ngài...

Giờ chiếc nhẫn kim cương vàng trong tay, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát, Còn gì nữa không?

Lão quản gia do dự một chút, có chút lo lắng, nếu lão nói ra lời Lãnh Tiểu Dã để lại, anh sẽ phản ứng như thế nào.

Bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương liếc lão một cái.

Lão quản gia bất đắc dĩ, đành phải đem lời Lãnh Tiểu Dã nói ra, Tiểu thư nói... Lần này cô ấy cứu ngài một mạng, nếu ngài giữ gìn ân tình này, thì đừng quấy rầy cô ấy nữa!

Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dưng nắm chặt lại, ghim truyền dịch trên bàn tay chạy lệch lại, lập tức khiến máu chảy ngược lên ống.

Bá tước tiên sinh. Lão quản gia vội vàng đỡ lấy tay anh, Ngài đừng giận, thực ra tiểu thư... Cô ấy cũng quan tâm đến ngài, nếu không, cô ấy đã không đưa ngài đến bện viện... Cái hòn đảo nhỏ nơi ngài rơi xuống, chỉ cách nơi này bảy tam km, nếu muôn trốn, cô ấy hoàn toàn có thể từ nơi đó chạy đi...

Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông lỏng, Ông có phái người đi theo cô ấy không?

Giọng nói lão quản gia có chút bất đắc dĩ, Có phái, nhưng... Chưa kịp đi theo tiếp, đã bị cô bỏ lại.

Cử người đi sân bay, trạm xe lửa, khách sạn... Rất có khả năng, cô ấy sẽ xuất hiện tại những nơi đó, bằng bất cứ giá nào, phải tìm được cô ấy về.

Tôi đã sắp xếp người đi cả rồi, nhất định sẽ sớm có tin tức cho ngài.

Hoàng Phủ Diệu Dương trầm mặc một lát, Cô ấy có bị thương không?

Chỉ bị trầy da một chút thôi, không có nguy hiểm gì cả.

Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nhìn lão quản gia, Ông vừa nói, cô ấy cởi đồ thể thao giúp tôi cầm máu, vì thế... Các người đều thấy cơ thể cô ấy?

Lão quản gia cảm nhận được trong mắt anh tràn đầy sát y, vội vàng giải thích, Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, tôi không chú tới, tôi nghĩ... Cả người khác cũng vậy.

Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, nên đương nhiên hiểu rõ tính cách anh, nếu anh để để ý vật gì đó, thì tính chiếm hữu của anh rất mạnh.

Lão quản gia đã theo anh hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên, lão nhìn thấy, anh để cho một người không cùng thế giới ra oai với anh, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chăn anh vô cùng để ý tới Lãnh Tiểu Dã.

Nếu bị anh biết bọn bảo vệ thấy được bộ dạng chỉ mặc đồ lót của Lãnh Tiểu Dã, anh không tức đến mức giết người mới lạ.

Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu một cái, Đem lời nói của tôi chuyển tới mọi người, nhanh chóng đi tìm tin tức của cô ấy, khi đó, tôi mới có thể tha thứ cho các ngươi, còn không... Trừ ông ra, tất cả những người còn lại không cần trở về cùng tôi!

Quản gia biết, Hoàng Phủ Diệu Dương làm vậy là đã ban ơn ngoài vòng pháp luật, tuy trong lòng có chút đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng, Được, thưa tiên sinh.

Nhưng... Con người màu lam nguy hiểm nheo lại, Tôi muốn biết, ai đã động tay động chân với chiếc trực thăng.

Sự cố trực thăng lúc trước, lão quản gia cho rằng đó đi là sự cố ngoài ý muốn, nhưng khi nghe được câu nói của Hoàng Phủ Diệu Dương, vẻ mặt lão lạnh xuống.

Tôi lập tức đi tra.

Có người dám động chạm vào chiếc trực thăng của tiên sinh, chuyện như vậy không thể bỏ qua được.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng vung tay, lão quản gia lui ra khỏi cửa.

Chỉ để lại mình anh trong phòng bệnh.

Nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện ra trước mặt, khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi giơ lên.

Tiểu Dã, tôi nhất định sẽ tìm được em.

...

...

Hắt xì!

Từ phòng tắm đi ra, Lãnh Tiểu Dã nhảy mũi vài cái.

Được. Dạ Phong Dương ngắt điện thoại, cầm lấy chiếc điều khiển trên bàn, mở điều hòa, Tôi cần hình của cô.

Dùng khăn lau tóc, Lãnh Tiểu Dã nhìn một vòng, đi đến bức tường trắng không để đồ, tiếp tục lau tóc.

Cô nhất định phải dùng giới tính nữ sao? Dạ Phong Dương hỏi.

NO! Lãnh Tiểu Dã đi tới lấy chiếc điện thoại trong tay anh, rồi trở về cạnh tường, tự chụp một bức hình, sau đó chơi đùa điện thoại anh một chút, một lát sau, cô nâng tay đưa điện thoại trả lại cho anh, Còn có thể sao?

Dạ Phong Dương nhận lấy chiếc điện thoại, liếc nhìn màn hình.

Trên màn hình, ảnh chụp Lãnh Tiểu Dã có vẻ đã qua xử lý, mái tóc dài đã ngắn lại, còn có màu rám nắng, đôi mắt màu xạnh nhạt, nhìn qua rất giống một người con trai mười sáu mười bảy tuổi.

Dạ Phong Dương nhíu mày.

Trên di động có rất nhiều tính năng tương tự APP, ngài nên học lại đi. Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, Phiền anh giúp tôi chuẩn bị một bộ tóc giả giống vậy.

Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ mang hộ chiếu cùng vé đến đón cô tới sân bay. Dạ Phong Dương bỏ điện thoại vào túi, rồi xoay người ra cửa, Đêm nay cô ngủ sofa.

Chỗ này không có giường sao? Lãnh Tiểu dã đứng sau anh hỏi.

Tôi không thích người khác ngủ trên giường tôi. Dạ Phong Dương không quay đầu, đáp lại.

Lãnh Tiểu Dã đứng sau liếc anh một cái, Tôi không thích ngủ ở sofa.

Cô cũng có thể ngủ dưới đât, trong ngăn tủ ở góc phòng khách phía tây bắc có túi ngủ. Không quay đầu lại, anh ta tiếp tục trả lời, sau đó, Dạ Phong Dương lập tức mở cửa đi ra ngoài.

Lắm chuyện!

Lãnh Tiểu Dã nhìn cánh cửa thè lưỡi làm mặt quỷ, rồi xoay người tham quan một vòng.

Mặc dù là phòng cũ, nhưng lại hết sức sạch sẽ, trông giống như là ký túc xá của sinh viên, trên bàn học, báo cùng tạp chí đều được sắp xếp ngay ngắn, tất cả đều được xếp theo một hướng.

Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, Anh chàng này, không biết anh ta có bị mắc chúng rối loạn cưỡng chế không nữa?

Khóa cửa sổ cẩn thận, nhìn con đường dưới lầu một chút, để biết được mình đã đào tẩu như thế nào, rồi lại đi đến phòng khách, kéo ngăn tủ phía tây bắc ra, quả nhiên, bên trong có một chiếc túi ngủ to đùng.

Túi ngủ treo ngược lên, lại còn rất mới, chắc chắn anh ta sẽ không dùng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.