Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 47: Chương 47




Ba!

Lồng thú cưng nặng nề rơi xuống đất, sữa cùng thức ăn cho mèo đều rớt ra, cánh cửa cũng bị mở ra, cái đầu nhỏ Tiểu Tuyết bị kẹp lại.

Hành khách bốn phía vô cùng sợ hãi, hoảng loạn trốn tránh, mèo con sợ hãi kêu lên một tiếng rồi bay ra ngoài, nhảy vào trong đám người.

Này! Tiểu Tuyết...

Lãnh Tiểu Dã vội vàng đuổi theo.

Vật nhỏ này, khiến toàn bộ đại sảnh trở nên hoảng loạn, một trận gà bay chó sủa, tiếng thét chói tai liên tục vang lên.

Cẩn thận... Nhấc chân lên... Đừng nhúc nhích... Giữ nó lại giúp tôi, cảm ơn...

Lãnh Tiểu Dã đuổi theo một đường, còn vừa dùng tiếng Anh la lớn nhắc nhỏ hành khách, chú ý coi chừng dẫm phải Tiểu Tuyết.

Tiểu tử kia bỗng nhiên gập người lại, phóng lên phía bên kia.

Tiểu Tuyết!

Lãnh Tiểu Dã xoay người đi theo, vòng qua một cấy cột lớn, chỉ thấy ngực mèo còn kịch liệt phập phòng, núp ở dưới tấm biển quảng cáo.

Cô vội vàng đi chậm lại, rón rén bước qua, nhắm thời cơ, bổ nhào về phía trước.

Mắt thấy ngón tay cô chuẩn bị bắt được nó, tên tiểu tử kia lại đột nhiên nhảy dựng lên, trốn trong khe hở.

Sau đó.

Meo!

Mèo con chạm phải một bàn tay to nắm thật chặt, lập tức kêu thành tiếng.

Đừng làm tổn thương nó!

Lãnh Tiểu Dã dùng tiếng Anh gào lên, chui ra khỏi tấm biển quảng cáo, nâng mặt nhìn mèo con, ánh mắt nhìn vào thân thể phía sau tiểu tử đầy lông, khuon mặt tuấn tú kia vô cùng quen thuộc, trong nháy mắt, Lãnh Tiểu Dã liền hóa đá.

Khuôn mặt tái nhợt , môt chiếc chụp mắt thủ công màu đen được làm bằng, một con ngươi màu xanh lộ ra bên ngoài...

Người ngồi trên xe lăng mặc một bộ đồ bệnh nhân, khoác thêm tây trang bên ngoài, như một vị vua, người người đàn ông kia không phải ai khác chính là Hoàng Phủ Diệu Dương!

Thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Cái vật nhỏ này, không chạy đi nơi nào, mà lại chạy thẳng vào người Hoàng Phủ Diệu Dương.

Meo ——

Tiểu Tuyết bị một người bảo vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy không thể cử động được, thảm thiết kêu một tiếng.

Tiếng kêu này, nhanh chóng đem linh hồn bé nhỏ đã bị đánh mất của Lãnh Tiểu Dã kéo về.

Cảm ơn, làm ơn trả mèo lại cho tôi.

Vừa cười vừa bước lên phía trước, Lãnh Tiểu Dã nói lời cảm ơn chân thành tới người bảo vệ, rồi vươn tay tới, muốn lấy lại mèo con của mình.

Người bảo vệ co tay lại, đề phòng nhìn cô.

Đúng lúc, lão quản gia tiến lên, bảo vệ trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, hai người bảo vệ lập tức tập trung vào Lãnh Tiểu Dã.

Lúc trước, có một lần, có người dùng vật cưng để tiếp cận với tiên sinh nhà mình, lại có ý đồ ám sát anh, từng có một vết xe đổ, nên bọn bảo vệ tự nhiên cũng cẩn thận hơn.

Các vị, có thể đem mèo trả lại cho tôi không? Lãnh Tiểu Dã dùng tiếng Pháp hỏi lại một lần nữa, sau đó liền đổi tiếng Anh mang khẩu âm Anh, Tôi nói, xin trả mèo lại cho tôi, được không?

Tuy hiện tại cô đang ngụy trang, nhưng chỉ cần không để lộ ánh mắt và giọng nói ra, thì anh hoàn toàn không thể nhận ra cô..

Trong lòng an ủi bản thân, Lãnh Tiểu Dã nỗ lực kìm chế, không nhìn Hoàng Phủ Diệu DƯơng, tuy cô rất muôn biết biểu hiện bây giờ của anh thế nào, có chú ý tới cô hay không.

Meo!

Mèo con lại kêu một tiếng.

Hoàng Phủ Diệu Dương vốn không để ý tới chuyện này, ánh mắt của anh luôn nhìn bốn phía, tìm kiếm giọng nói quen thuộc.

Nghe được tiếng mèo con kêu lên, anh không vui quay snag.

Kết quả, lại đón nhận được ánh mắt của mèo con.

Nhìn thấy con vật lông trắng như tuyết, lại thêm một đôi mắt hai màu, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi ngẩn ra.

Sau đó, anh ngước mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã.

Đây là mèo của cậu sao? Hoàng Phủ Diệu Dương dùng cùng ngôn ngữ hỏi.

Đúng vậy, tiên sinh, đây là mèo của tôi. Lãnh Tiểu Dã thay bằng tiếng Pháp, Bây giờ, anh có thể đem mèo trả lại cho tôi được không?

Thấy Hoàng Phủ Diệu Dương lên tiếng, hai người bảo vệ hơi xoay người.

Hoàng Phủ Diệu Dương hơi vung tay lên, bảo vệ dùng tay sờ soạng cả người mèo con, không thấy có bất cứ thứ gì bất thường, liền cẩn thận đem mèo con cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

Nhìn chăm chú vào ánh mắt của mèo con, Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi, Đây là giống mèo gì?

Cô không hề nghĩ tới anh chàng này vậy mà lại cảm thấy hứng thú với một con vật nhỏ như vậy?

Trong lòng Lãnh Tiểu Dã gièm pha, nhưng ngoài miệng lại nói cười, Là mèo Ba Tư, anh xem, ánh mắt của nó vô cùng xinh đẹp, không phải sao?

Nghe được Lãnh Tiểu Dã khen ánh mắt của con mèo này, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên nhìn cô.

Đúng lúc, Lãnh Tiểu Dã cũng đang lặng lẽ quan sát anh, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp nhau giữa không tủng.

Lãnh Tiểu Dã hơi ngẩn người, nhưng sau đó lại đón nhận tầm mắt anh, cười cười.

Hiện tại, cô đang đội tóc giả, trang điểm như con trai, lại them một chiếc mặt nạ to như vậy, đồng tử xinh đẹp, trừ khi anh chàng này có thể nhìn thấu mới đoán ra được cô.

Chiếc mặt nạ nửa khuôn mặt lại, Hoàng Phủ diệu Dương chỉ thấy ánh mắt cô hơi cong lên.

Nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười như vậy, anh híp con người màu xanh lại.

Ánh mắt này, nụ cười này... Thật quen thuộc!

Anh nhìn về tai trái cô.

Chỉ thấy vành tai trái mượt mà của cô đeo một chiếc khuyên bạc vừa to vừa xấu, ở dưới mái tóc màu ráng nắng, thoáng lay động, nhìn qua như một chiêc khoen chìa khóa.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày.

Thực không có phong cách, nhưng đáng tiếc ánh mắt này lại vô cùng giống với ánh mắt của nha đầu kia!

Anh mất hứng nhìn Lãnh Tiểu Dã trước mặt, Trả lại cho cậu!

Bảo vệ lập tức đem mèo trả lai cho Lãnh Tiểu Dã, trong lòng nhẹ thở một hơi, Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận mèo con, ôm vào trong ngực, vươn tay vỗ trên cái đầu nhỏ một cái, nhẹ giọng mắng, Vật nhỏ, em dám chạy loạn lung tung!

Nhìn bóng lưng cô, Hoàng Phủ Diệu Dương nheo mắt lại.

Đợi chút!

Vừa mới bỏ được tảng đã tỏng lòng, nháy mắt cô lại nghẹn họng, nuốt một ngụm nước miếng, xoay người lại.

Tiên sinh, ngài có viêc gì sao?

Tuyết... Lãnh Tiểu Dã chút nữa đã nói tiếng Trung, nhưng may mắn, cô kịp thời phát hiện sai lầm của của mình, liền sửa lại giọng Pháp, OH, ý tôi nói là, Cher (âm: Tuyết Nhi, trong tiếng Pháp có nghĩ là 'Thân ái'.)

Xa xa, tiếng bước chân vội vàng vang lên, một người bảo vệ áo đen chạy tới, Bá tước tiên sinh!

Lãnh Tiểu Dã lập tức nhận ra, đầy là người vừa xuất hiện ở nơi đài vận chuyển, nhìn chiếc đồng hồ kim cương lấp lanh trong tay anh ta, trong lòng cô nhất thời cảm thấy căng thẳng.

Người nhân viên kia vậy mà lại bán đứng cô.

Không lý do? Bị hối lộ, không hẳn là che giấy, con bé ngớ ngẩn đó còn đưa tờ giấy cho cô nữa mà?!

Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt nhìn người bảo vệ kia, cô lập tức nảy ra một ý định - đó là chạy đi.

Bá tước tiên sinh, ngài xem, đây có phải là đồng hồ của ngài không? Người bảo vệ thở hổn hển đưa chiếc đồng hô kim cương ra trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy chiếc đồng hồ, nhìn lướt qua chiếc đồng hồ tình xảo, kim cương màu đỏ hợp thành một đóa tường bi đỏ rực trong tay, Ở đâu ra?

Cái đồng hồ này là ông nọi anh tặng anh nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi, anh thường đeo trên tay.

Lúc nãy, vì vội vàng, anh không để ý thấy chiếc đồng hồ này bị mất, bây giờ nhìn thấy bảo vệ mang đồng hồ đến, anh lập tức nghĩ, chắc chắn lúc Lãnh Tiểu Dã đi đã mang theo chiếc đồng hồ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.