Lãnh Tiểu Dã! Hoàng Phủ Diệu Dương thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ ra tiếng, Tôi ra lệnh cho em, lập tức thả tôi ra, tôi sẽ không so đo việc em trói tôi.
Anh đã dung túng cho cô quá nhiều, nhưng tiểu nha đầu này rõ ràng là được voi đòi tiên.
Nghe được tên mình, Lãnh Tiểu Dã có chút không ngoài ý muốn, xoay người lại, liếc một mắt, lười biếng mở miệng, Độ dày nơi này rất thấp, hơn nữa để đảm bảo chất lượng giấc ngủ, giữa các gian phòng đều được cách âm, anh có la rách cổ họng cũng không có người nghe, cho nên... Anh nên tiết kiệm sức lực đi!
Nói xong, cô xoay người, nặng nề đóng cửa lại.
Lãnh Tiểu Dã, em sẽ hối hận.
Trong cửa truyền đến tiếng Hoàng Phủ Diệu Dương gầm gừ.
Lãnh Tiểu Dã lại ngáp.
Hối hận?
Cô quả thật đã hối hận, hối hận không nên cứu đại phiền toái này.
Ngày mai còn phải nghĩ cách, tiễn vị ôn thần này đi, nghĩ lại cũng vô cùng đau đầu.
Đi vào phòng ngủ của mình, cô liền vọt vào phòng tắm, thay một bộ đồ ngủ cotton thoải mái, trực tiếp ném bản thân liền gối, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Từ Jamaica trốn về, cô chỉ nhắm mắt được hơn một giờ trên máy bay, lại bị giày vò tới hơn nửa đêm, sớm đã mệt lả người.
Trong phòng khách, Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận kéo cánh tay, quả nhiên cảm nhận được sợi dây thừng trên cổ tay càng lúc càng siết chặt.
Anh tức giận đấm vào giường, rồi gào tên cô hai lần, nhưng lại không nhận được bất kỳ câu đáp lại nào.
Liếc mắt nhìn cánh cửa khép chặt, rồi nhanh chóng đảo mắt bốn phía, nhìn túi thuốc Lãnh Tiểu Dã tùy tiện đặt lên bàn, nhìn thấy lọ thuốc hạ sốt, mắt anh bỗng sáng ngời.
Lấy lọ thuốc, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng đụng một cái khiến chiếc bình vỡ ra, sau đó anh bắt đầu cắt dây thừng.
30 phút sau.
Hoàng Phủ Diệu Dương đã hoàn toàn cởi bỏ sợi dây trói mình, đứng trên sàn phòng khách của Lãnh Tiểu Dã.
Lãnh Tiểu Dã, tôi sẽ cho em thấy, cái giá của việc không nghe lời!
Không để ý quần áo bị cô kéo đến bừa bộn, anh rón rén đi ra khỏi phòng, đến phòng Lãnh Tiểu Dã.
Trên chiếc giường lớn, cô ôm lấy gối đầu, chăn trên người đã sớm bị đá sang một bên, áo ngủ rộng rãi trược đến vai, để lộ một bên.
Chân váy bị đẩy lên, vòng eo thon và hai chân khép hờ hơi lộ ra.
Lúc này đã là tờ mờ sáng, nắng sớm từ khe hở cửa sổ rọi vào, khiến da thịt cô hiện lên một tầng vàng mỏng.
Người trên giường, vô cùng mê người.
Hô hấp Hoàng Phủ Diệu Dương không tự chủ được ồ ồ.
Đi đến phía trước, anh xòe bàn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên bắp chân cô.
Ừm...
Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng ngâm một tiếng, rồi rụt ngón chân lại.
Nửa chiếc chăn đắp trên người cũng bị cô đẩy xuống, đôi chân dài đều lộ ra trước mắt anh, động thời còn có một chiếc nội y trắng.
Thân thể anh nhanh chóng bành trướng.
Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ bụng dâng lên, trong nháy mắt thiêu đốt cả người anh, tất cả tức giận đều bị đốt sạch, chỉ còn lại ý muốn được thân mật cùng cô.
Bàn tay không khách khí trượt thẳng lên trên, đi vào **, anh nhẹ nhàng hôn lên bờ vai cô.
Cô hừ một tiếng, rồi thay đổi tư thế, vừa khéo, thân thể cô nằm ngang, đối diện anh.
Cô không có thói quen mặc áo lót đi ngủ, mà vải lại mỏng, khiến anh có thể nhìn rõ hình dạng bên trong.
Hầu kết Hoàng Phủ Diệu Dương không tự chủ được trượt lên trượt xuống, vô cùng khó khăn đè lên người cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cạy răng cô ra, đưa lưỡi vào dây dưa với cô.
Miệng cô vẫn còn đọng lại mùi rượu, tinh khiết mà say lòng người.
Hoàng Phủ Diệu Dương thưởng thức hết tất cả, giống như đang uống một chai rượu lâu năm, hận không thể uống hết, nhưng lại kiên nhẫn từ từ thưởng thức.
Anh hôn rất nhẹ, sợ sẽ khiến cô tình dậy.
Tuy anh có thể dùng sức, nhưng anh cũng không hy vọng vậy.
Anh thích chinh phục cô, nhưng lại vô cùng nghe lời cô.
Hô hấp không thoải mái, theo bản năng Lãnh Tiểu Dã dời môi đi chỗ khác, anh cũng không ép buộc cô, chỉ đem nụ hôn đặt lên khóe môi cô, bàn tay chui vào chiếc váy rộng rãi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve đường cong phập phồng mê người, mềm mại, vô cùng mềm mại.
Cô không tự chủ được thở dốc, khẽ rên lên, nhưng không tỉnh dậy.
Cồn vào trong người, khiến ý thức của cô trở nên mơ hồ, Lãnh Tiểu Dã vốn không ý thức được đây là sự thật.
Cô vô cùng dễ thương, khiến anh càng thương tiếc cô, động tác vô cùng dịu dàng.
...
Mãi đến thời khắc cuối cùng, anh mất không chế tăng thêm lực đạo, phóng thích trong người cô.
Lãnh Tiểu Dã khẽ kêu một tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương mới ý thức được động tác của mình hơi mạnh bạo, hoảng sợ, trong lòng anh vô cùng căng thẳng.
Nếu cô tỉnh lại, nhất định cô sẽ tức giận?!
Chưa bao giờ bá tước tiên sinh để ý người khác nghĩ mình thế nào, đột nhiên bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Kết quả, tiểu nha đầu giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy bộ ngực anh hai cái, liên cuộn tròn người lại ngủ tiếp, không tỉnh lại.
Anh nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận đứng dậy.
Nghe thấy tiểu nha đầu lầm bầm gì đó, anh nghi ngờ đưa mặt qua, mơ hồ nghe được giọng nói cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương.... Khốn... Kiếp...
Cô đang mắng anh?!
Xem ra, ngay cả khi ngủ cô cũng bị anh chiếm đoạt.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, anh thỏa mãn giơ khóe môi, hôn nhẹ lên má cô một cái.
Cẩn thận giúp cô lau chùi thân thể, đem quần lót mặt vào người cô, Hoàng Phủ Diệu Dương kéo chăn qua đắp kín người cô.
Tôi sẽ khiến em yêu tôi, hơn nữa cũng không thể tự quấy phá!
Nhìn Lãnh Tiểu Dã ngủ mê man, anh nhỏ giọng nói như một lời tuyên thệ.
...
...
Thừa nhận đi, Tiểu Dã, em thích tôi...
Tôi không có!
Vậy em đang làm cái gì đây?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười vô cùng mập mờ.
Lãnh Tiểu Dã cúi mặt, liếc nhìn bản thân, chỉ thấy mình cùng anh đang triền miên với nhau, còn có một ít dấu vết.
Đầu hàng đi, Tiểu Dã...
Người đàn ông nói xong liền hôn cô.
Cút ngay!
Lãnh Tiểu Dã ngồi mạnh xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương trước mắt biến mất, thay vào đó là một tia nắng sớm nhè nhẹ.
Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa được đóng kỹ, cô còn đang ở trong phòng mình, trừ cô ra, trên giường không có thêm bất kỳ người nào, kể cả Hoàng Phủ Diệu Dương.
Cô nâng tay che trán, sờ thấy một tầng mồ hôi mỏng.
Không chỉ vậy, thân thể cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tim đập nhanh, toàn thân khô nóng, nhất là nơi đó... Dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm cửa anh.
Lãnh Tiểu Dã vạch chăn ra, chỉ thấy nội y của mình vẫn còn nguyên không bị gì.
Giấc mở vừa, thật chân thật.
Cô sao lại mơ thấy cảnh tượng này, hơn nữa đối tường lại là Hoàng Phủ Diệu Dương, tên khốn kiếp này... Không phải đã mở được dây thừng rồi chứ?
Lãnh Tiểu Dã gãi đầu, bước xuống giường, ngay cả dép cũng không mang vào, liền chạy tới căn phòng đối diện, đẩy cửa ra.
Oành!
Ván cửa đập mạnh vào tường, phát ra một âm thanh nặng nề.