Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khẩu súng trước mắt, rồi dời tầm mắt đến khuôn mặt cô, Tiểu Dã, rốt cuộc, em là người như thế nào?
Thân thủ nhanh nhẹn, hiểu rõ đánh nhau, biết lái trực thăng...
Mấu chốt là, ngay cả người của anh trực tiếp đến New York để tìm kiếm thông tin của cô, nhưng lại không tra được nhiều tài liệu, ví dụ như ba mẹ, địa chỉ gia đình cụ thể các thứ.
Khiến anh không khỏi tò mò về thân phận của cô.
Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, Đại học X, sinh viên khoa thiết kế nghệ thuật.
Anh không khách vạch trần cô, Tôi không nghe nói khóa nghệ thuật có những chương tình học như đánh lộn, súng ống, còn có cả điều khiển trực thăng.
Cô bĩu môi, Sở thích cá nhân, không được sao?
Ở đây là Mỹ, cho dù có sử dụng súng ống cũng không tính vi phạm pháp luật.
Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười, Đương nhiên là có thể, tôi rất thích.
Ra tay nhanh chóng, thực lực kinh tế không tầm thường, có một thân phận bá tước quý tộc như vậy lại có tên tiếng Trung, trong vòng hai ngày, liên tiếp trải một trận máy báy gặp trục trặc, một trận bị tay súng tập kích...
Ở sân bay Jamaico lộng hành như chỗ không người, chỉ cần hai mươi giờ đã có thể tra được thông tin của cô và An Nhạc, tay mắt của người đàn ông này có thể ngập đầy bầu trời.
Anh rốt cuộc là ai?
Lãnh Tiểu Dã cũng vô cùng tò mò.
Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm cô, trọng giọng nói không có một chút trêu đùa nào, Đi theo tôi, tôi sẽ nói cho em biết tất cả.
Lãnh Tiểu Dã nhếch môi, thu hồi vẻ mặt giễu cợt, nhìn anh, Hoàng Phủ Diệu Dương, người đàn ông như anh, thiếu gì cô gái theo đuổi, tại sao lại muốn gây khó dễ cho mình?
Đưa ngón tay qua, đem sợi tóc dài nắm trong tay, ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương thước thức mái tóc của cô, ánh mắt màu lam trầm xuống, Tôi chỉ muốn em.
Chúng ta mới quen biết nhau được ba ngày...
Ba tháng ba ngày. Anh sửa lại.
Ba tháng?
Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, Ba tháng trước, anh thực sự đã nhìn thấy tôi sao? Ở đâu?
Vì sao, một chút cô cũng không thể nhớ được?
Theo lý mà nói, một nhân vật như anh, cô sẽ không có khả năng quên được.
Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhếch môi, ánh mắt dưng trên cánh môi cô, Một nụ hôn, đổi một câu hỏi, thế nào?
Lãnh Tiểu Dã cười một tiếng, sau đó liền lật mặt, Coi như tôi chưa hỏi cái gì.
Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như cũ cười cười, Vậy bớt cho em, một nụ hôn, tôi có thể trả lời hai câu hỏi của em.
Lãnh Tiểu Dã xem thường.
Mười. Anh lại tiếp tục tăng giá.
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, Anh nghiện sao?!
Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn cằm chú nhìn vào môi cô, Đúng vậy, tôi nghiện rồi.
Lúc nào cũng muốn giữ lấy cô, thân mật cùng cô, đây là lần đầu tiên trong đời, có lẽ anh đa nghiện thật rồi.
Lãnh Tiểu Dã không nói gì, giơ ngón tay xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ở bên cạnh.
Thực ra tôi không khác gì những cô gái khác, nhưng anh chỉ mới quen tôi, cảm thấy vô cùng mới mẻ, một thời gian sau, anh cũng sẽ nhàm chán tôi giống như những cô gái khác.
Sẽ không. Anh không cần nghĩ ngợi đáp.
Chắc chắn sẽ như vậy. Cô tận tình khuyên nhủ.
Nếu vậy, chúng ta thử xem? Anh hỏi.
Đừng hòng mơ tường! Cô đáp.
Em sợ sẽ yêu tôi sao? Anh nghiêm túc hỏi lại.
Đúng vậy, tôi sợ tôi yêu anh rồi sẽ không quay đầu lại được, sẽ bị anh ruồng bỏ như những người con gái khác, cuối cùng chỉ có mỗi mình tôi khổ cả cuộc đời, mỗi ngày đều buồn bã nhớ anh trong quãng đời còn lại... Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy nụ cười xán lạn của anh, liền châm rãi bổ sung hai chữ, Mới là lạ! ( 才怪! ).
Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn nghiêm túc lại như cũ, Sẽ không. Hơn nữa, tôi chưa tùng có người con gái khác.
Vậy sao? Lãnh Tiểu Dạ đưa họng súng điểm nhẹ lên mũi anh, Không bằng ngài cứ nói, tôi là người con gái đầu tiên của anh cũng được.
Giọng nói anh vẫn như trước, Quả thật là như vậy.
Khụ... Lãnh Tiểu Dã trực tiếp sặc nước miếng của mình, Hoàng Phủ Diệu Dương, anh... Anh lừa quỷ!
Anh còn muốn nói tiếp, Lãnh Tiểu Dã cũng vô cùng hứng thú.
Câm miệng!
Nói cái gì chứ, người con gái đầu tiên của anh là cô?
Anh cho rằng cô là đứa trẻ ba tuổi sao, rõ ràng anh đang coi thường chỉ số thông minh của cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương mở mắt nhìn cô, trong một khoảng thời gian ngắn anh không thể đoán ra tâm tư của cô, cơn buồn ngủ càng lúc càng rõ rệt.
Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, đem ý thức anh kéo đến bóng tối sâu thẳm.
Cuối cùng, ý thức đã khuất phục viên thuốc, mắt anh nhanh chóng nhắm lại, không cách nào có thể mở được, hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Hoàng Phủ Diệu Dương? Lãnh Tiểu Dã dùng họng súng chọc vào mặt anh, Đừng giả vờ, còn giả vờ nữa, tôi tháo bịt mắt của anh xuống đấy... Hoàng Phủ Diệu Dương...
Bất kể cô nói cái gì, anh cũng không chịu mở mắt.
Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng đưa khuôn mặt đến gần anh, nghe được hô hấp chầm chậm của anh.
Anh chàng này, thực sự đang ngủ.
Thu hồi khẩu súng lại, cô bước xuống giường, mũi chân trái đạp phải mặt đất, một trận đau âm ỉ truyền đến, Lãnh Tiểu Dã nhìn chân mình, tầm mắt dùng trên chiếc băng gạc đẹp đẽ.
Sau đó liền quay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương trên gối.
Từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy ghi chép, cô nhanh chóng viết mấy chữ, sau đó để tờ ghi chéo dính lên bàn.
Lấy một bộ đồ từ trong tủ quần áo, Lãnh Tiểu Dã tiện tay cầm súng nhét vào túi tiền, nhẹ đi vào thư phòng, lấy chiếc di động ra cũng cất vào túi. Cô vịn lan can đi xuống lầu, bước vào gara, ngồi vào chỗ tay lái, khởi động xe chạy đi.
Nhìn thoáng phòng ngủ trên lầu, cô nhẹ nhàng đạp phanh.
Tạm biệt, Hoàng Phủ Diệu Dương.
Khẽ nói một tiếng, cô dùng chân phải đạp ga, xe lập tức chạy đi.
Đem xe tăng tốc, cô lập tức liền gọi điện cho Kiều, Chú kiều...
Giọng nói của Kiều lộ ra phần vội vã, Tiểu Dã, con cứ ở yên chỗ đó, chú tới tìm con.
Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn căn biệt thự càng xa dần trong kính chiếu hậu, Chú cứ ở đấy, con lập tức chạy tới.
Chú chờ con ở quán cà phê chúng ta thường gặp.
Được, lát gặp lại!
Vốn không muốn Kiều đánh người, cô đem Hoàng Phủ Diệu Dương phiền toái xử lý xong, lo lắng chạy đến quán cà phê không xa, cô liền tạm thời quyết định, đến nơi lại nói tiếp.
Loại thuốc kia có tác dụng trong vòng năm đến sáu giờ, nhưng cơ thể anh vô cùng khỏe mạnh, nên ít nhất sẽ ngừ từ ba đến bốn giờ đồng hồ, vậy cũng đủ rồi.
Nửa giờ sau.
Lãnh Tiểu Dã dừng trước của quán cà phê, cô cân nhắc đi vào quán cà phê.
Ngay góc lầu, một người đàn ông trung niên có làn da đen như Obama, lập tức đứng dậy, nhiệt tình vẫy tay với cô, dùng tiếng Trung kêu cô một tiếng, Tiểu Dã.
Vị này chính là cảnh sát cấp cao quốc tế - Kiều
Chú Kiều. Lãnh Tiểu Dã lập tức đi tới, ôm ông một cái.
Kiều nhìn chân trái cô, vừa rồi lúc cô đi tới, ông liền chú ý, chân trái cô có điều gì đó hơi lạ, Chân sao vậy?