Editor: Vũ Cát Gia Gia
nói xong, nữ công tước đánh ngựa vọt lên phía trước.
Lãnh Tiểu Dã ngồi ở trên lưng ngựa, cười rộ lên.
Vị này, quả nhiên mẹ con nhà này đều giống nhau, đều là loại người kiêu ngạo.
“Tia chớp, chúng ta cũng trở về đi!”
cô vỗ nhẹ trên lưng ngựa, tia chớp lập tức liền tăng thêm tốc độ, đuổi theo.
Hai con ngựa, chẳng phân biệt được trước sau vọt đến chuồng trước, rồi ngừng lại.
Lãnh Tiểu Dã nhảy xuống lưng ngựa, “Công tước đại nhân, bà còn muốn huấn luyện tôi cái gì nữa?”
Nữ công tước liếc khuôn mặt tràn đầy nụ cười của cô một cái, “Hôm nay trước hết đến đây thôi, tôi còn có việc phải xử lý, ngày mai lại tiếp tục! Giá!”
Cũng không có xuống ngựa, nữ công tước trực tiếp hướng về tòa thành ở phía xa xa chạy nhanh tới.
Judy liền cười đi tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã dừng lại.
“Tôi có thể gọi cô là “Tiểu Dã” không?”
“Tiểu Dã” hai chữ này bà là dùng để tiếng Trung nói.
Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, “Đương nhiên có thể. không nghĩ tới, hầu tước Judy còn có thể nói tiếng Trung.”
“Tôi đây không thể coi là nói giỏi đâu, COCO tiếng Trung mới là giỏi nhất.” Judy cười nói.
COCO?!
Lãnh Tiểu Dã hơi nhíu mày lại.
“Nga... Đó là nhũ danh tiếng anh của công tước đại nhân.” Judy hướng Lãnh Tiểu Dã nháy nháy mắt, “không nên nói cho bà biết, là tôi cho cô biết a, bằng không, bà sẽ giết tôi! Tiểu Dã, biểu hiện của cô vô cùng xuất sắc. cô có thể chinh phục KING, cũng nhất định có thể chinh phục COCO, tôi rất xem trọng cô, cho nên... Nhất định phải tiếp tục cố lên a!”
Lãnh Tiểu Dã lộ ra mỉm cười, “Cám ơn bà.”
Judy cười cười, không nói gì, chỉ là nhẹ vỗ vỗ bờ vai của cô, xoay người hướng lâu đài đi đến.
Nhìn đến Judy leo lên xe ngồi vào trên ghế sau, nữ công tước lập tức không vui mở miệng.
“Bà cùng cô ta nói gì đó?”
“Tôi chỉ là nói cô ta cố lên mà thôi.”
Nữ công tước nhíu mày, “Tôi thật hoài nghi, bà có phải là bằng hữu của tôi hay không?”
“ COCO thân mến của tôi, bà phải biết rằng, chính là bởi vì tôi yêu bà cho nên tôi mới phải làm như vậy.” Judy đưa tay ra vỗ vỗ chân nhỏ còn mang giày ủng của bà, “Nếu tôi nhớ không lầm, bà ít nhất mười năm chưa từng cỡi ngựa đi?”
Nữ công tước không nói gì.
trên thực tế, không phải mười năm, so với mười năm còn muốn lâu.
Từ khi KING dọn ra phủ công tước, bà liền chưa từng cỡi ngựa, thậm chí ngay cả môn Po-lo mà lúc trước bà thích chơi nhất, bà cũng đã rất nhiều năm không có chơi đùa.
Quay sang, nhìn Lãnh Tiểu Dã từ đằng xa đi tới, Judy nhẹ nhàng mà cong cánh môi.
“Bà không biết là, cô ta rất giống bà năm đó sao?”
Sườn mắt nữ công tước liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lái xe!”
Xe khởi động, chở mọi người đi xa.
Lãnh Tiểu Dã đứng trên bậc thềm ở trước cửa, nhìn đoàn xe lái ra phủ bá tước, nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
Vị nữ công tước này chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu để yên như vậy, ngày mai không biết bà còn nghĩ ra cái biện pháp gì để làm khó dễ cô đây.
Ông quản gia ở một bên cung kính mở miệng, “cô nhất định là mệt mỏi rồi, trước tiên lên trên lầu nghỉ ngơi một hồi đi, tôi đi sai người hầu chuẩn bị cơm trưa.”
“ Được.” Lãnh Tiểu Dã cất bước lên lầu, cũng không có đi phòng ngủ nghỉ ngơi, mà là lập tức đi vào thư phòng.
Theo trên bàn cầm lấy quyển sổ nhỏ của mình.
Ngồi vào trên ghế, cô tùy tay từ trong ống đựng bút cầm lấy một cái bút máy, sau đó liền nhẹ nhàng trên giấy cẩn thận vẽ loạn.
Rất nhanh, trên giấy phát hiện một mảnh chữ viết mơ hồ, đó là ba cái chữ tiếng Trung - - Lãnh Tiểu Dã.
Nhìn thấy ba chữ cái tiếng Trung trên mặt giấy kia, cô chỉ là giơ lên khóe môi.
“Hoàng Phủ Diệu Dương, em cũng không có nhìn lén anh viết thư a, đây là em tự mình phát hiện.”
Đêm qua, cô từng để cho Hoàng Phủ Diệu Dương trên giấy viết qua mong muốn của anh về món quà giáng sinh.
anh viết chữ nhất định sẽ dùng sức, trên mặt giấy thứ hai tự nhiên cũng là lưu lại dấu vết, cô chỉ cần dùng bút máy nhẹ nhàng đồ lên, là có thể nhìn ra mặt nội dung anh viết.