Lãnh Tiểu Dã quay lại liếc mắt nhìn anh một cái, rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Trong lòng cô đột nhiên có chút cảm kích Trần luật sư.
May mắn hôm nay cô mặc áo chống đạn trong người, bằng không nếu anh vừa rồi có thể không thể chế ngự chính mình thì không biết chuyện gì sẽxảy ra.
Cách hôn của anh rõ ràng chính là cách ăn thịt người. (anh hôn như là đang nhai nuốt cô vậy).
Lãnh Tiểu Dã cầm một chai nước suối, lúc quay trở lại đẩy cửa phòng thay quần áo ra, Hoàng Phủ Diệu Dương đã mặc xong áo sơ mi và quần, đangkhoác lên áo khoác.
“Nước đây anh!“.
Đem đưa cho anh, Lãnh Tiểu Dã đưa tay giúp anh sửa sang áo khoác lại.
Liếc nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cô liền lập tức vừa lòng cong môi lên.
“anh thật là đẹp trai!”
Hiệu quả so với tưởng tượng của cô còn muốn tốt hơn, người này chuẩn như ma nơ canh, quần áo nhỏ cũng vừa y, một kim đều không cần sửa chữa đã có thể trực tiếp lên sàn diễn.
Tuy nhiên, hình như còn thiếu điểm gì đó.
“Chờ em một chút!”
Lãnh Tiểu Dã xoay người chạy ra khỏi cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa tò mò vừa đi ra khỏi phòng thay đồ.
Lúc này, các học viên cùng với các người mẫu cũng đã lần lượt trở lại hậu trường, nghe nói Lãnh Tiểu Dã đã tìm được một người mẫu để thay một bộ nam trang, mọi người đều ngạc nhiên, tò mò muốn biết sẽ người đó là bộ dang gì nên đang chờ ở bốn phía.
Lúc Hoàng Phủ Diệu Dương bước ra đến đây, tất cả mọi người đều nín thở.
Bốp!
một nữ học sinh đang nắm trong tay cái kéo, thả tay rớt xuống đất.
Người đàn ông kia, chỉ tùy ý nhét một tay vào túi quần, tùy ý đứng ở đó, lại giống như mang theo cả vầng hào quang.
Bộ quần áo kia cơ bản đã rất đặc biệt rất xuất sắc, rất dễ dàng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương mặc vào trênngười thì quần áo cũng chỉ làm nền mà thôi.
Hoàng Phủ Diệu Dương không đặt ai vào mắt, chỉ bước về phía trước. liếc mắt nhìn bốn phía.
“Tiểu Dã?”
“Em ở chỗ này!“.
Lãnh Tiểu Dã ở phía sau thẳng người lên, lách qua mọi người đi tới, trên tay cầm theo túi giấy lấy ra bông hoa tường vi đỏ thắm.
Tối hôm qua cô lấy bông hoa tường vi này trong phòng ăn mang theo, lúc ấy chẳng qua cảm thấy bông hoa cùng với quần áo rất hợp, vốn muốn cho người mẫu nữ cài vào trên tóc.
Vừa rồi gặp chuyện không may, cô còn chưa kịp lấy hoa ra nữa, tuy nhiên may mắn là túi giấy bọc hoa được đăt trong góc, bông hoa vẫn còn tươi mới như trước.
“anh cầm cái này lên đi!”
Lãnh Tiểu Dã đưa bông hoa tới tay anh, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn hoa rồi đưa tay tiếp nhận, cầm ở ngón tay.
“Sunny, đến lượt em!”
Nhân viên công tác lên tiếng nhắc nhở.
“Em đến đây!” Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, đỡ cánh tay của anh rồi dẫn anh vào cửa vào hậu trường “anh chỉ cần giống như bình thường vẫn vậy, cứ đibình thường. đến lúc đi đến điểm trung tâm kia, dừng lại chờ em, em sẽ ra và cùng anh về đây. anh không cần khẩn trương...”
Khẩn trương? Loại tình huống này còn chưa tới mức đó.
Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cong khóe môi:“Em yên tâm đi, sẽ không lệch chút nào đâu.”
Đem tay sửa lại tóc rối của cô một chút, anh cất bước đi lên bậc thang, đi vào cửa hậu trường.
Bella đi tới, tự tay đem micro đến tay Lãnh Tiểu Dã để cô giải thích về bộ đồ của mình.
“Sunny, cố lên nhé!”
“Sunny, cô là giỏi nhất, cố lên!” Cách đó không xa, anh Điền, Tú Tử lớn tiếng cổ vũ cho cô.
Hướng với các bạn cười, Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận micro, cất bước đi lên bậc thang.
trên sàn catwalk, vì Lãnh Tiểu Dã trì hoãn chút thời gian, nên có một khoảng trống ngắn. Phía dưới, khách quý cùng các phóng viên cũng có chút nghi ngờ, nhìn về phía cửa vào hậu trường.
Bỗng chốc tại lối vào đèn sáng lên, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt của tất cả mọi người.
Đó là một nam nhân, trên người anh ta là một bồ đồ công sở màu trắng rất cá tính, vạt áo bên trái và quần được nhuộm từ màu vẽ, tạo nên một vẻ đẹp lạ thường.
Bàn tay trái xỏ vào trong túi áo, tay phải cầm một đóa tường vi đang nở rộ.