Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 297: Chương 297: Lần đầu tiên (4)




Editor: Vũ Cát Gia Gia

Lãnh Tiểu Dã khép lại thực đơn trong tay, “... Lát những món này, mỗi món đem lên ba phần đi!”

“Ba phần?!” Nhân viên tạp vụ có chút không xác định hỏi.

Chỉ hai người bọn họ liệu có thể ăn nhiều được như vậy?!

“Đúng vậy, ba phần!” Lãnh Tiểu Dã hướng hai cái bàn bên cạnh chỉ chỉ, “ Hai cái bàn kia, chúng ta cũng muốn.”

Nhân viên tạp vụ đáp ứng rời đi, Hoàng Phủ Diệu Dương liền nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn nhìn bàn trống bên cạnh, có chút không rõ ý của cô.

Lãnh Tiểu Dã cũng không giải thích, chỉ là hai tay chống má nhìn về phía Hoàng Phủ Diệu Dương.

“Hoàng Phủ Diệu Dương, hỏi anh cái vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô hỏi.

Lãnh Tiểu Dã dùng ngón tay nhẹ nhàng mà gõ mặt mình, “Chính Lisa nha, anh chuẩn bị đem bọn họ xử lý thế nào?”

Buổi sáng ngày mai ngân hàng sẽ đóng lại tất cả tài sản của ông ta, sau đó tất cả sản nghiệp, cổ phiếu, quỹ, cổ phiếu trái phép của ông ta... Đều sẽbị ngân hàng thu về. một tuần sau, cả nhà bọn họ sẽ không còn nhà để về. Lisa cũng cần vì thư của cô dùng mắc kẹt trả tiền, làm như người trưởng thành, cô có hai lựa chọn, một là ngồi tù, hai là nghĩ biện pháp mau chóng kiếm được tiền trả nợ... Nhưng, anh không có ý định cho cô ta cơ hội.”

Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh nói bâng quơ lúc muốn quyết định kết cục người một nhà Lisa kéo từ trên thiên đường xuống địa ngục.

Lãnh Tiểu Dã mím mím môi, đáp án của anh so với tưởng tượng cô còn ác hơn.

cô vốn cho là anh nhiều nhất là làm cho bọn họ phá sản, không nghĩ tới anh lại tính toán đến trên đầu bản thân Lisa.

không cho Lisa cơ hội quay mình, vừa muốn cô phải trả nợ... Cái kia cô gái luôn luôn sống trong sự sung sướng, thế nào cũng bị ép đến điên.

cô không phải thánh mẫu, sẽ không dễ dàng tha thứ những người thương tổn cô , nhưng, chuyện nhỏ này cũng không đến mức nghiêm trọng như thế.

Đưa một bàn tay qua, cầm ở tay anh, Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay anh.

“Dừng ở đây, được không?”

Hoàng Phủ Diệu Dương có chút không cam lòng cầm ngón tay cô, rốt cục vẫn phải giơ bàn tay lên, ông quản gia lập tức đi tới, đứng ở bên người anh.

nhẹ hít một hơi, anh thấp giọng mở miệng.

“Chuyện gia đình Lisa... Dừng ở đây.”

Ông quản gia ngước mắt nhìn nhìn Lãnh Tiểu Dã, gật đầu cung kính đáp ứng, “ Dạ, bá tước tiên sinh.”

Lúc này, nhân viên tạp vụ đã đem điểm tâm bữa tối bưng lên.

Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên nhìn về phía quản gia, “Ông quản gia, kêu tất cả mọi người vào đi, tối hôm nay tôi mời khách!”

Ông quản gia có chút do dự nhìn về phía Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã liền mở miệng lần nữa, “Nhìn anh ta làm gì, là tôi mời khách, cũng không phải anh ta bỏ tiền, nhanh đi!”

Hoàng Phủ Diệu Dương lúc này mới hiểu ý nghĩa việc cô gọi nhiều phần bữa ăn tối như vậy, lúc này nhẹ nhàng xua tay, ông quản gia lập tức đi ngay đến ngoài cửa, đem bên ngoài cận vệ sắp bị đông lạnh gọi bước vào, ở bàn bên cạnh hai người ngồi xuống.

một lát, đồ ăn lên bàn, tràn đầy đồ ăn trên ba cái bàn.

“Oa, thơm quá!” Lãnh Tiểu Dã khoa trương cúi đầu xuống, ngửi thức ăn trên bàn, “Được rồi... Chúng ta nhanh ăn đi, bá tước tiên sinh!”

cô ở trong này ăn, làm cho những người hộ vệ ở bên ngoài kia bị lạnh cóng, cô thật sự là băn khoăn.

hiện tại mọi người đều ngồi ở trong này ăn cơm, cô liền có thể an tâm hưởng thụ bữa ăn tối.

Xem tất cả mọi người ăn no liền đũa xuống, Lãnh Tiểu Dã theo trong bao lấy ra ví tiền, móc ra thẻ tín dụng để trả tiền.

Thời điểm cùng Hoàng Phủ Diệu Dương đi ra khỏi phòng ăn, cô vẫn không quên quay mặt lại hỏi, “Thế nào, bá tước tiên sinh, cảm giác lần đầu tiên được nữ sinh mời ăn cơm như thế nào?”

Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay giúp cô kéo lại áo khoác, “Tiền trong thẻ tài khoản của em quá ít, ngày mai anh sẽ giúp em làm một tấm thẻ tín dụng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.