Trích dẫn: Buổi chiều ánh nắng đẹp đẽ, Viên Viên ngồi trước vi tính đãnh chữ cuối cùng của bản thảo "Nghiên cứu sâu về Ngọc Khê", cũng là bản thảo cuối cho chuyên mục về thị trấn Ngọc Khê. Cô dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, mặt trời chiếu ở sau lưng cô, ấm nóng.
Một luồng ánh sáng chiếu qua đỉnh đầu cô, vừa vặn đúng vào hai câu trên màn hình: Theo cục Văn hóa khảo cổ thành phố Thanh Hải, đống phế tích ở mạn bắc trấn Ngọc Khê vốn là đến thờ Phó Nguyên Tranh. Còn cây đậu đỏ nghìn năm ở bên cạnh chính là do anh ta đích thân trồng.
Lúc này Viên Viên đang nghĩ chuyện thị trấn có kế hoạch sang năm sẽ xây lại đền thờ Phó Nguyên Tranh. Cuối cùng thì họ cũng đã làm rõ ra là vị phò mã trong đền công chúa phò mã chính là Phó Nguyên Đạc, không sai. Còn Phó Nguyên Tranh:phò mã được ghi chép trong sử sách ấy, thì lại không phải là chồng của công chúa. Câu chuyện của anh ấy càng khiến người ta cảm động và đau thương. Vì vậy thị trấn muốn xây dựng lại ngôi đền cho anh, đồng thời muốn mượn việc đó để phát triển ngành du lịch thị trấn thêm một bước.
"Aizz, sao cứ thấy buồn buồn nhỉ? Sau này bên cây đậu đỏ sẽ có càng nhiều người nữa." Phó Bắc Thần thì không quá để ý chuyện này.
Cô nhớ khi cô hỏi anh nghĩ gì về nó, anh nói: Thứ nên tìm thì anh đã tìm lại được rồi. Những chuyện khác đều không quan trọng.
Tan sở hôm nay, Viên Viên đi thẳng tới căn hộ của anh do anh bảo sẽ nấu cơm cho cô:Gần đây chuyên gia Phó đang học nấu ăn. Hai người đã đồng ý rằng cô sẽ tự đến, anh đi mua thức ăn – thực ra đây phần lớn là ý cô. Lúc đến tiểu khu, trời đã hơi tối, cô bước nhanh về phía tòa nhà thì gặp một chị gái ở căn hộ đối diện với anh đang dẫn đứa con gái bảy tám tuổi xuống lầu đi dạo. Lần trước Viên Viên đến từng gặp người chị này, anh đã giới thiệu chị với cô.
Thế là Viên Viên chào hỏi người ta, chị vừa cười vừa ừ, còn vỗ vỗ đầu đứa con gái nhỏ nói: "Hân Hân, gọi dì đi, dì là bạn gái chú Bắc Thần của con đấy."
Đứa nhỏ nhìn cô trừng trừng một lúc, bỗng hét to: "Chú Bắc Thần là của con!"
Viên Viên nhất thời không nói nên lời.
"Chào Hân Hân." Một giọng nói thong dong, từ tốn lại ấm áp vang lên, cô biết ngay là ai, quay đầu nhìn, còn không phải là Phó Bắc Thần sao.
Anh xách một túi đầy đồ, mặt cười cười đi đến trước bọn họ, sờ sờ đầu đứa nhỏ rồi nói: "Hân Hân, ăn cơm chưa?"
"Rồi ạ!" Bé gái gật đầu, cười ngọt lịm.
"Ừm, sau này chú là của dì này rồi." Tiếng nói dịu dàng mà nghiêm túc: "Vì nếu dì ấy không cần chú nữa thì chú sẽ rất đau lòng, rất rất đau lòng."
Bé gái suy nghĩ một lát, quả thực không muốn chú Bắc Thần đau buồn như vậy, thế là rất khó khăn mà gật đầu, nói với Viên Viên: "Được rồi, vậy cho cô chú ấy."
Tối đó, khi cô đang bình về tài nấu ăn của anh thì nói hai câu: "Một, nấu cũng ngon, những vẫn còn thua em chút xíu, Phó đại chuyên gia cần tiếp tục cố gắng; Hai, sau này không được tình cảm trước mặt người ta, em sẽ xấu hổ."
Câu trả lời của Phó đại chuyên gia là: "Một thì được, hai không được." Anh đợi lâu lâu lâu đến vậy mới đợi được kết quả tốt đẹp ngày hôm nay.
Viên Viên đỏ mặt nói: "Được rồi, em sẽ cố gắng luyện cho da mặt dày thêm."
Hai ba tháng chạp vừa hay là cuối tuần, Phó Bắc Thần cũng Viên Viên đã dự định về nhà họ Phó, Viên Viên sẽ gặp giáo sư Phó với thân phận bạn gái.
"Anh nói xem, cô anh liệu có thích em không?" Biết được cô anh hôm nay cũng có ở đó, sắp phải gặp người nổi tiếng nên cô có chút lo lắng.
"Cô ấy hiền hậu lắm, em yên tâm." Anh cười cười an ủi.
Cô Phó giống y như lời Phó Bắc Thần nói, con người thân thiện, không hề có chút cao ngạo khó gần như người nổi tiếng.
Sau khi cô thấy Viên Viên thì nói như thế này: "Mấy tháng trước cô gọi điện cho giáo sư Phó, hỏi chuyện chung thân đại sự của Bắc Thần. Giáo sư Phó nói anh ấy đã hỏi Bắc Thần rồi, nó bảo đã có bạn gái, không cần mọi người phí công lo lắng. Cô liền hỏi luôn là ai, giáo sư Phó đắc ý nói, cô bé ấy giống hệt chị dâu, thích nghe kịch... Nào, đến cô nhìn kỹ chút, xem cô gái còn thích nghe kịch trong thời đại này trông như thế nào." Sau đó nhìn sang Phó Bắc Thần: "Xinh lắm."
Anh gật gật đầu: "Đúng ạ."
Viên Viên khá lúng túng, hóa ra Phó Bắc Thần đã nói với giáo sư Phó từ lâu rồi, vậy mà không bảo cô một tiếng. Cô nhớ lại ngày trước, hai lần đến lấy bản thảo, còn giả bộ bình tĩnh... mà biểu hiện của giáo sư Phó cũng thật bình tĩnh...
Đến Tết rất nhanh, Viên Viên chỉ có bảy ngày nghỉ. Bốn ngày ở với mẹ, một ngày Phó Bắc Thần đến tìm cô, một ngày cô đến tìm Phó Bắc Thần, ở nhà anh ăn cơm, ngày cuối cùng thì đến nhà họ Trình, chúc năm mới chú Thắng Hoa, cũng chúc Trình Bạch: "Chúc mừng năm mới anh Tiểu Bạch, chúc sức khỏe, chúc anh sau này thành bác sỹ giỏi giang!"
(chết cười cái tên tiểu Bạch)
Trình Bạch không thèm để ý đến cô.
Sau đó Viên Viên liền tiếp tục "cày cấy". (ý là bắt đầu đi làm lại:VD)
***
Đống phế tích ở thị trấn Ngọc Khê đó, cuối cùng cũng bắt đầu được xây dựng lại sau lập xuân.
Ngày đầu tiên khởi công thì đào lên được một cái tráp. Nhân viên tưởng rằng lại tìm thấy đồ cổ như tấm bia ở Sùng Phúc tự nên điện thoại cho cục Văn hóa khảo cổ, kể là bên trong có mảnh lụa bọc một đống mảnh sứ vỡ. Lúc Cố Văn Lân nghe điện thì lập tức nghĩ ngay tới Phó Bắc Thần.
Anh ta luôn cảm giác rằng người bạn ấy chắc sẽ có hứng với việc này, hơn nữa, thứ phát hiện là đồ sứ vỡ. Anh ta điện thoại cho Phó Bắc Thần ngay tức thì.
Rất nhiều năm về sau Cố Văn Lân vẫn nhớ như in biểu tình của Phó Bắc Thần khi đấy. Cậu ta cẩn thận sờ vào những mảnh vỡ trong cái tráp, như đang đối mặt với người mình yêu đến tận xương tủy.
Tráp và mảnh lụa đều là đồ hiện đại, nhưng những mảnh vỡ kia, sau khi kiểm định thì lại là đồ từ lò Quan thời Tống.
Có thể thấy là nó không phải được chôn ở đây từ thời xa xưa. Chuyên gia đã giải thích rằng có người đã chôn những mảnh vỡ này ở đây. Mọi việc được xử lý rất nhanh, cũng không dẫn đến nhiều sự chú ý như chuyện tấm bia đá. Phần lớn mọi người dân bao gồm cả Đới Thục Phân đều không biết chuyện.
Phó Bắc Thần chủ động phục chế lại tác phẩm sứ, vì tác phẩm thời Tống khá đẹp nên viện bảo tàng cũng hy vọng có thể giữ lại để làm vật sưu tầm.
Mùa xuân tháng tư.
Hôm nay ít mây, gió nhẹ, Viên Viên được Phó Bắc Thần lôi đi hẹn hò ở viện bảo tàng của tỉnh. Thứ hai là ngày tất cả các bảo tàng đóng cửa, bảo tàng của tỉnh cũng không ngoại lệ. Nhưng anh lại cà thẻ rồi ung dung dắt cô đi vào. [VôDanh@Kites]
Ngày thường tuy bảo tàng này yên tĩnh nhưng lượng người vào không phải ít, khác hẳn với cảm giác mênh mông trước mắt. Cô chưa từng thấy quang cảnh nào trống trải như thế nào, khiến cô cảm thấy hơi hơi hưng phấn:cảm giác khi bao trọn tòa nhà. Tới vị trí trung tâm khu trưng bày đồ gốm, Phó Bắc Thần dừng bước. Viên Viên cũng dừng lại theo anh, cô nhìn theo ánh mắt anh, sau mấy giây cô liền ngạc nhiên mà quay lại nhìn anh: "Đây là --"
Anh gật gật đầu: "Là chiếc bình Ngọc Hồ Xuân gia truyền của nhà em. Mấy ngày trước tìm thấy ở dưới đống phế tích."
Cô há hốc miệng, không dám tin. Cô từ từ đi tới gần, giơ tay chạm khẽ vào bề mặt kính, cách nó, lẳng lặng vẽ lại những đường nét khi nó được gắn lại để lại. Đây là chiếc bình gia truyền, cái mà từ nhỏ cô đã được bà nội gắn với. Bà nói nó mất rồi...
"Lúc được đào lên thì đã vỡ, nhưng thứ bọc nó là đồ hiện đại, nên là..." Phó Bắc Thần nói chầm chậm.
"Cho nên là bà nội." Cô hiểu ý anh. Cô nhớ đến hồi ở bệnh viện, câu nói "xin lỗi" của bà khi ấy, có lẽ câu nói này không phải là bà nói với tổ tông nhà họ Trình mà là nói với cô.
Cô không nghĩ về quá khứ nữa, đôi mắt trong suốt nhìn anh: "Cảm ơn anh, Phó Bắc Thần."
‘Đây từng là của hồi môn em chuẩn bị cho chính mình.‘ Câu này Phó Bắc Thần không hề nói ra mà chỉ nhắc khẽ trong lòng.
Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ vào lòng bàn tay, tay trái trước, tay phải sau.
Cô từng nói anh đã không phải là Phó Nguyên Tranh nữa, anh là Phó Bắc Thần. Thực tế thì anh không những là Phó Nguyên Tranh mà còn là Phó Bắc Thần, anh như một người đã sống cả nghìn năm, chịu đựng vô số ngày đêm chỉ để tìm về người yêu mất ký ức mà anh đã đánh mất.
Mà cho dù không có ràng buộc từ kiếp trước thì người như thế này:người như cô cũng dễ dàng khiến Phó Bắc Thần kiếp này yêu.
"Viên Viên, em đồng ý lấy anh không?"
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc túi gấm tinh tế, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn rất độc đáo. Nó được làm bởi những sợi tơ vàng cực mảnh quấn quanh, ở giữa là một viên đá hồng ngọc, nhìn kỹ lại thì như hạt đậu đỏ.
Vết thương đã cắt chỉ ở góc phải trán anh dài bằng đốt ngón tay, tóc mái che đi một phần. Khi anh định quỳ một chân xuống thì cô đã kéo anh, hai tay cô khẽ ôm lấy mặt anh, nhón chân hôn lên môi anh, sau đó trả lời nho nhỏ: "Vâng."
Anh đội bao sương gió đi từ xa đến, tay mang theo ánh mắt trời, anh đưa ánh sáng đó cho cô, cô có được những ngày tháng đẹp nhất trong đời.
Sau hôm cầu hôn, khi Vương Nguyệt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Viên Viên thì liền tặng cô một món quà: "Cho em này, chị tặng trước quà cưới nhé, trước khi cưới bảo bạn trai ký vào -- vì trông anh ta được nhiều người yêu thích lắm, chị sợ em không đủ hấp dẫn rồi anh ta bị cướp đi mất. Giữ lấy về nhà hãy mở ra xem, cùng xem với vị Phó tiên sinh kia kìa." Cô nhần chiếc phong bì màu đỏ, ngẩn ra: "Ồ..."
"Ngoan lắm!" Vương Nguyệt hài lòng mà đi.
Sau khi tan sở, cô được Phó Bắc Thần đón tới nhà anh... Bề ngoài là Phó chuyên gia nói để cô thử ăn đồ anh nấu rồi bình luận, xem mấy hôm nay có tiến bộ gì không.
Lúc anh đi vào trong phòng thay đồ mặc ở nhà thì cô đang ngồi trước cái bàn gỗ cạnh cửa sổ sát đất, ngắm phong cảnh bên ngoài rồi nhớ tới món quà của Vương Nguyệt. Thế là cô liền lôi phong thư từ trong túi ra, mở ra xem, liền ngây người. Hiệp nghị trước kết hôn: Ai lạc lối đánh ba mươi trượng! Tịnh thân* đuổi ra khỏi nhà!; lại còn dùng cỡ chữ cực lớn nữa.
* Là thiến đối với nam, không biết nữ thì là gì...
Thay quần áo xong, Phó Bắc Thần vừa xắn tay áo vừa đi tới đằng sau cô, nhìn thấy thứ cô đang cầm, anh định nhìn xem cô đọc cái gì, không ngờ lại là "Hiệp nghị trước hôn nhân". Viên Viên phát hiện ra Phó Bắc Thần, định tẩu tán tờ giấy nọ, kết quả anh đã đi trước một bước giành lấy: "Là đồng nghiệp tặng em." Cô vội vàng giải thích.
Không ngờ Phó Bắc Thần khom người cầm lấy bút trên giá sách, phóng khoáng ký một cái, ký xong đưa cả giấy cả bút cho người đang sững sờ kia, vỗ vỗ vai cô, nói dịu dàng: "Ký đi."
Cô không thể không ký trước ánh mắt của người bên cạnh, hạ bút xong, cằm cô liền bị người ta giữ lấy. Phó Bắc Thần xoay mặt cô sang ấn lên một nụ hôn, nó không còn chỉ lướt qua là dừng nữa, chiếc lưỡi xâm nhập vào cướp bóc rất bá đạo. Tim Viên Viên đập như sấm rền, không biết bị Phó đại chuyên gia nhấm nháp bao lâu liền. Đến lúc anh buông cô ra thì cô đã gần như không thở được, sau đó nghe giọng anh khàn khàn: "Chúng ta phải mau mau kết hôn mới được."
Người đang có linh hồn bay bổng ở đâu hỏi: "Vì sao?"
Phó Bắc Thần kéo cô đứng dậy, anh ngồi xuống rồi để cô ngồi trên đùi mình, đầu tựa vào vầng trán cô, giọng nói hơi cười cười: "Bái đường thành thân, động phòng hoa chúc."
***
Lễ quốc khánh năm nay, người đã kết hôn là Viên Viên về nhà mẹ đẻ trước. Do Phó Bắc Thần bận việc nên anh nói ngày hôm sau mới tới tìm cô.
Sáng sớm hôm sau, cô ngủ dậy mở cửa sổ ra liền ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng bay tới.
Cô thò đầu ra tìm kiếm, quả nhiên, cây kim quế ở vườn bên ngoài nhà cô nở hoa. Cô ngắm một lúc lâu, lòng quyết định, đánh răng rửa mặt cho nhanh rồi cô chạy xuống lầu, tìm một chiếc túi nhỏ ở dưới lầu và chạy ra sau nhà hái hoa.
"Tên trộm hoa" trèo cây rất thành thạo, Viên Viên ngồi xuống trên một cành cây thô to, bắt đầu ngắt tận cuộng của hoa quế bằng đầu ngón tay, ngắt như vậy thì hương hoa mới giữ được lâu. Cứ hái mãi hái mãi rồi chẳng biết đã qua bao lâu, chợt nghe có người gọi cô bên dưới. Cúi đầu nhìn liền thấy có một người đứng dưới gốc cây, do cành lá che chắn nên cô chỉ có thể loáng thoáng thấy một ít, nhưng chỉ cần liếc qua cô cũng biết là Phó Bắc Thần.
"Anh tới rồi!"
"Viên Viên, xuống đây! Nguy hiểm!"
"Không sao, ngày nhỏ em hay trèo lắm, giờ không sợ độ cao nữa." Vừa nói vừa lắc lắc chiếc túi đeo trên cổ: "Anh xem, công sức của em này!"
Vừa nói cô vừa trèo xuống rất nhanh nhẹn. Lúc xuống, một tay cô túm vào chạc cây, khi thả tay thì chạc cây đó rung rung, làm rụng một ít cánh hoa, có hai cánh rơi lên tóc anh.
Khuôn mặt anh trắng trẻo, hôm nay lại mặc một thân quần áo thuần màu tối nên càng thêm vài phần trắng, tuy nhiên lúc này, sắc mặt anh hơi nghiêm nghị: "Lần sau không được liều thế này nữa."
Cô nhìn anh, cười vui vẻ: "Đợi anh lâu lắm rồi."
Nhìn nụ cười của cô, anh chẳng thể nào tức giận nổi: "Anh đã tới."
"Ừ."
Hương hoa thơm đầy vườn, đang là tiết trời đẹp trong năm.
Năm cô sinh ra, anh bảy tuổi.
Cô mười ba tuổi, anh hai mươi, hai người gặp nhau lần đầu tiên ở dưới cây đậu đỏ.
Cô mười bảy, anh hai mươi tư, cô học cấp ba, anh là nghiên cứu sinh ở đại học H, trường bọn họ cách nhau hai con đường. Quán "Lung Linh" cô thích ăn anh cũng thường tới. Anh ở nơi không xa cô. Bọn họ từng xem chung một bộ phim điện ảnh, từng xếp chung một hàng đợi trả tiền.
Cô hai mươi, anh hai mươi bảy, cô học đại học ở thành phố Từ Tân, anh nhận chức ở viện bảo tàng đồ sứ thành phố Từ Tân. Thậm chí, anh từng có hai buổi tọa đàm ở trường của cô. Có một buổi, cô đi qua cửa giảng đường nơi anh giảng, anh bất giác xoay sang nhìn, chỉ thấy đuôi tóc đen nhánh lướt qua.
Cô hai mươi ba tuổi, anh ba mươi, gặp ở trấn Cảnh Đức, chỉ một cái liếc mắt, lòng anh liền dậy sóng.