Ảnh Ma Dị Nhân

Chương 2: Chương 2: Sức Mạnh




truyện đầu tay mong anh em ủng hộ nhé!

Anh Hùng là thế này ư?

Anh Hùng mà ta nghe kể ở đâu? Trừ gian diệt bạo? Phóng đãng gian dâm? Đâu mới là sự thật?

Từng câu hỏi xoay liên tục trong đầu hắn, tròng mắt hắn càng đỏ lên, người hắn yêu thương nhất, người hắn lại quý trọng nhất lại đang cùng nhau gian dâm. Hắn hét lên sau đó liền lao tới phía hai người:

-Đôi gian phu dâm phụ!

Kiều Tuyết ngỡ ngàng, liền vội giải thích:

-Chuyện không như anh nghĩ đâu! Dừng lại đi!

Lực Xảo không muốn biện minh gì nhiều, rút cái cu đang dính đầy dâm thủy của Kiều Tuyết, giơ tay thủ thế. Trần Du không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn giết ngay hai người trước mắt. Tay hắn vô tình xuất hiện một đạo quang.

Lực Xảo lại không thấy điều đó, miệng khẽ hếch lên, ngạo nghễ nói:

-Cháu nên bình tĩnh! Cháu quá vội vàng không làm nên đại sự!

Trần Du ức chế vô cùng, đấm vào mặt tên Lực Xảo, văng tục:

-Vội cái mả bà nhà mày! Mày và người yêu tao làm cái đéo gì ở đây? Mày còn nói tao bình tĩnh được sao!

Lực Xảo bị nắm đấm của Trần Du đẩy văng ra xa, phun mấy bọng máu, hắn ngạc nhiên, hắn cũng là một Dị Nhân cấp E, làm sao một tên như Trần Du lại có sức mạnh đả thương hắn. Lòng tự tôn cao ngời ngợi của Lực Xảo bị tổn thương nghiêm trọng, hắn gào lên, tính lao lên tấn công Trần Du nhưng nhận ra khi cởi áo quần hắn cũng đã cất đi đâu cái vũ khí là cái búa tạ khổng lồ. Trần Du đang máu tức, thoáng chốc đứng trước mặt Lực Xảo.

Lực Xảo càng ngạc nhiên về tốc độ của Trần Du, hảo gì, hắn lại có thể về nhanh đến thế. Lưu Xảo lùi về phía sau, định nói gì đó liền câm bặt.

Trần Du không nhịn được nữa, liên tục đấm thẳng vào người Lực Xảo, Kiều Tuyết hoảng sợ ôm lấy miệng.

Bụp … bụp … bụp

Lưu Xảo mặt mày trắng bệch, tứ chi cong vẹo, khẳng định đã gãy, hai con mắt trợn lên dáng vẻ không tin. Nằm ật xuống đất, máu chảy loang lổ. Kiêu Tuyết hét lên, lấy cái áo bên cạnh, chạy nhanh ra ngoài, nhưng mới nửa bước liền ngã xuống, Trần Du băng lãnh:

-Ngươi muốn bị đâm lắm đúng không? Ta có cái to lắm nè!

Hắn thay bộ áo mới, bước ra khỏi nhà, vác chiếc cặp trên vai, lấy ba ổ bánh mì đang nằm trên đất, rảo bước ra đường lớn. Hắn liếm vết máu trên tay, bỗng dưng ri ri vài hồi, liền tự nói:

-Thật không ngờ! Máu thật là ngon!

…..

Ngày hôm sau, hắn vẫn đi đến trường, lúc này đang là giờ Tin, trong khi hắn và thằng bạn béo Đông Viện đang đánh Liên Minh thì mấy con bạn lắm mồm oa lên thảng thốt. Đông Viện kéo hắn lại xem, liền phát hiện mấy tờ báo lá cải của trường đăng tin:

-Ngày hôm qua, Anh Hùng Lực Xảo cùng hoa khôi trường cấp ba được phát hiện tại một căn nhà nhỏ ở khu nhà cấp bốn, cả hai đều đang trần truồng, có vẻ đang làm công việc gia tăng dân số!

Bọn cùng lớp đọc đến đó, liền quay sang nhìn Trần Du, đương nhiên ai chả biết đó là người yêu của hắn. Bọn chúng thấy hắn không có phản ứng gì, có vẻ khó hiểu, lại đọc tiếp:

-Nhưng độc đáo hơn là cả hai người đều chết thảm thiết, Lực Xảo thì bị gãy cu, nghi do dùng Rocket 1h quá liều còn hoa khôi thì bị cắm một chiếc chùy gai mòn có bán kính 5 cm vào cơ quan sinh dục, nghi do chơi ngu.

Mấy đứa con gái đọc đến đây liền đưa bàn tay ra ước lượng 5 cm rồi nhìn xuống dưới đất, nuốt nước miếng ừng ực. Bọn con trai thì nhìn Trần Du, nhung hắn đã đi đâu mất, thật ra là ở cuối góc tiếp tục đánh game.

Hôm nay là tiết sinh hoạt lớp cuối cùng của lớp, dường như ai cũng khóc nhiều hơn bình thường, hoa khôi của lớp của trường đã mất đi do quan hệ khiến ai cũng ngỡ ngàng. Cô giáo còn an ủi Trần Du nhưng dường như hắn không để ý.

Bây giờ ngôi trường vắng tanh bóng người, bóng đêm cũng đã bao phủ hết đi thành phố End này, hắn vác chiếc cặp trên vai, lững thững đi ra khỏi trường. Hắn tột dưng cảm thấy lòng nhói đau, những hình ảnh của Kiều Tuyết hiện lên trước mắt hắn, khóe mắt bất giác rơi hai dòng lệ, nhưng rồi hắn lại thấy cảnh tượng dâm đảng đó lảng vảng trong đó. Tim hắn lại cảm thấy đau hơn, nước mắt tuôn ra nhiều hơn, hắn gầm lên:

-Graaaaaaaaa!

Tiếng gầm gừ vang lớn ra khắp thành phố End, tạo nên một chấn động lớn, cả thân thế hắn xuất hiện vài tia ánh sáng nhẹ. Trần Du cảm thấy sức mạnh hắn lớn mạnh hơn bao giờ hết, hắn đưa bàn tay chỉ thẳng vào núi rác điện tử cách trường ba trăm mét. Trần Du cố tưởng tượng mình là một superman, tích tụ năng lượng ở tay rồi phóng ra một đạo tinh quang.

Ầm …

Tia đạo quang bay nhanh đến núi rác, chỉ nổ một tiếng, khói bụi bay mịt mù, núi rác biến mất tức thì. Hắn cười một cách điên dại, hắn tự hào về sức mạnh này, hắn có nghĩ, hắn có thể là Dị nhân S.

Hắn chưa vui mừng được lâu, một cơn đau đầu ập tới, những hình ảnh vô cùng xa lạ bỗng chốc truyền vào não hải của hắn, Trần Du không chịu được đau đớn mà ngất lịm đi. Hắn nằm dài giữa sân trường, trong lúc ngất còn lẩm bẩm:

-Ảnh Long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.