Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 33: Chương 33: Cách Xa Tôi Ra




Ánh mắt của Đường Uyển nhìn theo bóng dáng của Từ Thiệu Châu

Trong lớp người quá nhiều học sinh đều là người giỏi buôn chuyện, trong trường hợp này cô không thể trực tiếp hỏi anh bị làm sao, chỉ nghĩ rằng anh tối qua ngủ không ngon, tinh thần không hăng hái nên mới không muốn nói chuyện với cô.

Hoặc là, hành vi đột ngột của cô ngày hôm qua đã khiến anh sợ hãi...

Sau khi nộp hết bài tập về nhà Đường Uyển lặng lẽ trở về chỗ ngồi, âm thầm suy tư.

Vào buổi trưa, cô rủ Từ Thiệu Châu ăn trưa cùng nhau, nhưng anh từ chối, vì vậy Đường Uyển đành phải theo sau anh đến nhà ăn của trường.

Anh gọi một tô mì.

Đường Uyển cũng gọi một bát.

Trong lúc đợi mì chín, anh đút một tay vào túi cứ nhìn ra cửa sổ mà không thèm nhìn cô. Sau khi đầu bếp ăn xong mì, anh bưng bát lên, quay người rời đi. Đường Uyển cũng theo sát phía sau.

Ngồi đối diện với anh, cô nhìn anh nhẹ nhàng hỏi: “Từ Thiệu Châu, cậu sao vậy?”

“Cậu thật phiền phức, cậu có thể tránh xa tôi ra được không?”

Đường Uyển sửng sốt:“Là do chuyện ngày hôm qua sao? Cậu...”

Anh bưng bát của mình đứng lên, cắt ngang lời cô, cô ngơ ngác nhìn anh đi sang bàn khác.

Đường Uyển đỡ trán đau khổ. Xong thật rồi, nó thực sự gây phiền phức đối với anh ấy.

Trong giờ học buổi chiều, Đường Uyển chậm rãi xoay bút, có chút thất thần nhìn chằm chằm bảng đen. Giáo viên dạy toán trên bục đang giải bài kiểm tra, tất cả học sinh trong lớp đều bơ phờ buồn ngủ giọng nói của giáo viên vang vọng trong phòng học không một ai có thể tập trung học nổi.

Cô giáo cay đắng vỗ lên bảng đen, “Nhìn đây, nhìn đây! Nghiêm túc lên!”

“Được rồi, vừa rồi chúng ta nói về đạo hàm của hàm số ngược. Tiếp theo, thầy sẽ đưa ra hai câu hỏi cùng dạng, các em lên làm bài xem nắm vững chưa.” Sau đó thầy xảo quyệt xóa sạch các bước giải quyết bài toán trước đó.

Ngay khi thầy giáo nói như vậy lớp học cuối cùng đã có một số chuyển động.

Một đám lười học bắt đầu hoảng loạn khi giáo viên xoay người viết câu hỏi lên bảng, bọn họ bắt đầu hỏi ý kiến ​​người cùng bàn không được thì lại bàn trước bàn sau.

“Mẹ nó, vừa rồi giáo viên nói đến câu hỏi nào vậy?

“Vừa rồi tôi không có ghi chép!”

Cố Giai Giai cũng hoảng hồn.”Oh my god” nỗi sợ hãi quen thuộc khi bị toán học chi phối. Lên bảng làm bài tập, không làm được thì mất mặt lắm.

Cô ấy liếc nhìn bạn cùng bàn của mình là Đường Uyển đang bất động như núi thấy cô cầm bút đỏ, nhưng trên giấy kiểm tra chỉ có chữ đen, không có dấu đỏ sửa chữa nên cô ấy cho rằng cô không có tham gia lớp học. Vì vậy, cô ấy thấp giọng nhắc nhở cô ấy, “Tỉnh lại, đã tỉnh lại đi.”

Đường Uyển chậm rãi chớp mắt, mím môi cười, “Ừ.”

Trên bục giảng, giáo viên dạy toán đã làm xong đề, sau đó nhìn các bạn cùng lớp chống hai tay lên bục, cho các bạn ấy ba phút để giải trên giấy nháp. Thời gian đến, thầy giáo chậm rãi lấy danh sách lớp ra, dựa vào mắt chọn ngẫu nhiên hai cái tên.

“La Ái.”

“Cố Giai Giai.”

Hai cô gái lập tức xấu hổ. Các học sinh khác đã thoát khỏi vấn đề này mà không hề hấn gì và thở phào nhẹ nhõm.

Cố Giai Giai nhìn các bước giải quyết vấn đề lộn xộn được viết trên tờ giấy nháp muốn khóc nhưng mà không có nước mắt.

Đường Uyển liếc nhìn cô, sau đó xé tờ giấy nháp của cô, lúc cô đứng dậy lặng lẽ đưa cho cô nhỏ giọng nói: “Đáp án.”

Cố Giai Giai nghi hoặc. Nhìn xuống cô ấy thấy nét chữ trên giấy nháp sạch sẽ ngay ngắn các bước giải bài có vẻ có cơ sở...

Tóm lại, nó có vẻ đáng tin cậy hơn chữ viết của cô ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.