Cửa hàng?
Đột nhiên nghe thấy từ này, Đường Uyển hơi sửng sốt. Bởi vì cô đã không đi mua sắm trong một thời gian dài.
Cô hơi cảm động, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô khẽ lắc đầu và mỉm cười xin lỗi, “Không đâu.”
“Ồ?Cuối tuần này cậu có việc bận sao?” Cố Giai Giai có chút thất vọng.
“Ừm, tớ muốn học.”
“...”
Cố Giai Giai khó tin rít lên, cô ấy thực sự không ngờ rằng mình lại bị từ chối vì lý do này.
Nếu là người khác, cô ấy có thể cảm thấy rằng bên kia chỉ là cái cớ để tưới máu cho cô ấy. Nhưng cô vẫn tin lời Đường Uyển trong thời gian này, cô ấy đã tận mắt chứng kiến người bạn cùng bàn chăm chỉ học tập chăm chỉ như thế nào.
So với cô ấy, Cố Giai Giai cảm thấy rằng mình quá vô dụng. “Gần đây cậu học hành nghiêm túc quá” cô ấy không khỏi thở dài.
Đường Uyển cất bài kiểm tra cuối tuần vào cặp sách, hơi nhướng mày nhắc nhở: “Tuần sau là bài kiểm tra giữa kỳ.”
Cố Giai Giai: “.... Vãi!” Cô ấy đã quên hết những điều này
Nếu bài kiểm tra đạt ít hơn 5 điểm, mẹ cô ấy sẽ tịch thu điện thoại di động, máy tính bảng và tất cả tiểu thuyết và truyện tranh giấu dưới gầm giường. Vì hạnh phúc lâu dài, cô ấy sẽ làm việc chăm chỉ để chạy nước rút tới 6 điểm! Cố Giai Giai ngồi thẳng người, tràn đầy khí thế: “Cám ơn cậu đã nhắc nhở lần sau tớ sẽ nghiêm túc học tập.”
Khi đến gần cổng trường, từ xa cô đã nhìn thấy Từ Thiệu Châu đã rời khỏi lớp từ lâu. Anh quay lưng về phía cô, cúi đầu, bóng lưng cao gầy trước mặt anh là một cô gái mặc đồng phục của trường khác. Cô gái đang nói điều gì đó với anh một cách giận dữ, nhưng anh chỉ im lặng một cách lạ thường.
Bây giờ là giờ học thứ sáu,có những người đến và đi ở cổng trường. Các sinh viên đi ngang qua tò mò nhìn họ, một số bạn học thậm chí còn dừng lại để xem sự phấn khích.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Uyển vô thức tăng tốc.
Vừa đi tới gần, liền nghe thấy cô gái nói: “Cậu tránh tôi sao? Ha, thật buồn cười, nhìn tôi một cái cũng không dám, tôi không có ở đây, cũng không có ai quấy rầy cậu. Cậu có vui không?”
“Từ Thiệu Châu tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu:“Cậu thật ghê tởm!”
Cô dừng lại, vô thức nhìn phản ứng của anh. Anh vẫn trầm mặc không nói, môi mím lại trắng bệch, vẫn còn ở tuổi mười bảy thanh xuân, nhưng lại giống như cây khô, hai mắt vô hồn, mặc cho đối phương ngược đãi, mắng mỏ.
Cô gái nói xong, thấy anh vẫn không có phản ứng vẻ mặt nhất thời trở nên tức giận, cả người vô lực như đấm trúng bông gòn. Cô ta hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra ác ý với anh: “Sau này tôi sẽ thường xuyên đến gặp cậu kẻo… cậu quên mất tôi.” Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Một số sinh viên xung quanh đang tự hỏi liệu cô ấy có phải là bạn gái cũ của Từ Thiệu Châu hay không, cô gái ấy đã đến đây để chặn anh vì quá tức giận sau khi bị đá.
Đường Uyển không nghĩ vậy. Cô gái nhìn Từ Thiệu Châu như thể đang nhìn kẻ thù.
Là một người ngoài cuộc, Đường Uyển không biết mối quan hệ giữa hai người và không hiểu sự thật vì vậy cô không thể đồng cảm với sự tức giận của cô gái. Bây giờ chỉ dựa trên sở thích và cảm xúc cá nhân của cô, trái tim cô không do dự nghiêng về Từ Thiệu Châu
Trước mặt nhiều người như vậy, lại bị mắng là ghê tởm, anh bây giờ cảm thấy thế nào? Ngay khi cô đang suy nghĩ về câu hỏi này trong im lặng, chàng trai cách đó không xa đã nhìn thấy cô.
Bốn mắt hướng vào nhau.