Sau khi kết nối, hình ảnh hiện lên trên màn hình của cô là anh đang ở phòng phòng khách.
Đường Uyển giơ điện thoại di động lên, nghiêng đầu nhìn anh: “A Châu, đến bây giờ anh mới dậy sao? Ăn cơm chưa?”
Từ Thiệu Châu liếc nhìn túi gói mì ăn liền trong phòng thùng rác, “Ừm, ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
Anh mở miệng muốn nói dối, nhưng nhìn bạn gái trên màn hình, anh dừng lại, thành thật trả lời: “…mì ăn liền.”
Từ Thiệu Châu thấy cô nhăn nhó cau mày áy náy liếm liếm đầu răng, sau đó cúi đầu, “Anh sai rồi, buổi tối anh sẽ nấu cơm… Uyển Uyển, anh có chút nhớ em.” Ở đây, anh không có tâm tình nấu nướng nhưng nghĩ đến lời cô dặn trước khi đi, anh liền đi tìm một gói mì ăn liền lót dạ.
Anh ngồi khoanh chân buồn bã.
Cơn giận của Đường Uyển được trút ra ngay lập tức.
Cô phồng má, “Em tha cho anh lần này, lần sau không được ăn mì gói.”
Không đúng.
“Anh mua mì gói ở đâu vậy? Anh đi siêu thị à? Anh sẽ không mua nước ngọt đúng không?” Cô nheo mắt dò hỏi.
Trước khi cô đi, trong nhà không còn gói mì tôm nào.
Từ Thiệu Châu: “Không đi, không mua.”
“Vậy mì gói anh lấy ở đâu?” Khi cô nhẹ giọng hỏi anh, còn đáng sợ hơn là tức giận.
Anh khéo léo nhấp một ngụm nước trong tách trà, sau đó liếc nhìn cô bờ môi khẽ mấp máy: “Trong tủ lạnh vẫn còn một gói…”
Đường Uyển: “…”
Cô bất lực che mặt, “Từ khi nào anh giấu ở nơi đó? Vẫn còn không”
Trên màn hình thiếu niên mím môi nhớ lại, sau đó lắc đầu: “Anh cũng không biết…anh chỉ giấu một gói, hết rồi.”
“… Miễn cưỡng tin anh.”
Trong ký túc xá.
Lâm Đồng lơ đãng cúi đầu sắp xếp đồ đạc của mình, lắng nghe cô gái nói chuyện với bạn trai trên ban công. Tên gọi “ A Châu” là một sự thân mật mà cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng được.
Dù đã làm vô số lần an ủi tâm lý trước đó nhưng khi nghe thấy giọng nói của chàng trai lòng cô vẫn có chút gợn sóng. Cô khẽ cắn môi, ép mình phải bình tĩnh lại, đè nén tất cả vọng tưởng không nên có trong lòng.
Tôn Giai Nghiên đặt ly nước của mình lên bàn trong phòng khách, khi nghe thấy tiếng nói ở ban công, cô ta không khỏi quay đầu lại nhìn. Sau khi nghe vài câu, cô ta nhận thấy có điều gì đó bất thường. Tại sao nghe điều này lại cảm thấy đây là cuộc trò chuyện giữa các cặp vợ chồng trẻ?
Đúng lúc này, Đường Uyển cúp điện thoại, quay người lại.Nhìn nhau, cô ta không có chút nào xấu hổ, ngược lại cong môi hỏi thẳng: “Bạn trai của cô?”
Đường Uyển thản nhiên nói: “Ừ.”
Tôn Giai Nghiên trầm tư.
“Không nghĩ tới…”
Có thể tham gia toán học trại hè Olympic học sinh tự nhiên có thành tích xuất sắc, chí ít toán học cũng rất đỉnh. Cô vốn tưởng rằng học sinh tham gia cuộc thi chủ yếu là học tập, nhưng không ngờ rằng lại có một người đang yêu đương.
Tuy nhiên, Tôn Giai Nghiên sẽ không nói với Đường Uyển rằng tình yêu của học trò sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô, sau cùng thì điểm số sẽ giảm xuống và cô ta sẽ có ít đối thủ cạnh tranh hơn.
Trong bài kiểm tra sàng lọc của trường, Tôn Giai Nghiên xếp thứ sáu, kém Đường Uyển một bậc.
Trong môn toán học, môn học mà cô ta tự hào, cô ta luôn cảm thấy thật xấu hổ khi bị một học sinh trong một lớp học bình thường vượt qua.
Đường Uyển cảm thấy cô ấy nhìn mình có một loại khao khát chiến thắng kỳ lạ nào đó, nhưng cô cũng không thăm dò nhiều, sau khi cất điện thoại di động, cô đi ngang qua cô ấy đến bên giường và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tập huấn Olympic Toán học chính thức bắt đầu vào ngày thứ hai.
Hàng trăm thí sinh đến từ các trường khác nhau được chia thành hơn 20 lớp.
Mọi người cần tắt điện thoại di động và giao nộp trong giờ học.
Quản lý lớp học rất chặt chẽ.
Điều học sinh phải làm hàng ngày là làm các câu hỏi Olympic khác nhau.