Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 96: Chương 96: Đường Uyển Có Người Tìm




Đường Uyển thích thú với lời tường thuật sống động của Cố Giai Giai

“Cậu có thể nói chuyện với anh họ của cậu và nhờ anh ấy dạy theo năng khiếu của anh ấy.”

Cố Giai Giai xua tay, “Không, không, tớ đã bị ở dưới cái bóng của anh ấy lâu lắm rồi.”

“Đường Uyển, có người đang tìm cậu! ” Nam sinh ngồi tổ đầu cạnh cửa sau bất ngờ hét lên.

Tiếng ồn giữa các lớp học đã bị phân tán bởi giọng nói này.

Từ Thiệu Châu, người đang ngủ trên bàn, khẽ di chuyển đôi tai của mình.

Đường Uyển và Cố Giai Giai đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy nhân vật chính mà bọn họ vừa thảo luận đang đứng ở cửa lớp, thấy bọn họ nhìn sang, liền cười vẫy tay.

“Anh họ tìm cậu làm gì?”

Đường Uyển đứng lên, “Không biết, tớ đi xem một chút.”

Sau khi cô đi ra ngoài, các bạn học không khỏi nghị luận. “Oa, Chu Chấn Quân đó không phải sao? Hắn tới gặp Đường Uyển làm gì?” “

“ Hai người vừa nói vừa cười, hẳn là quen biết đúng không?”

“Tôi đã nói rồi, gần đây việc học của Đường Uyển sao lại có sự thay đổi lớn như vậy, hoá ra là quen biết với người đứng nhất toàn trường. Vị học bá này sẽ không phải là dậy thêm cho cô ấy một mình chứ?.”

“Đúng vậy, Chu Chấn Quân lớp 2 trông còn đẹp trai như vậy, đeo kính trông như không đeo rất lịch thiệp...quan trọng là cười lên còn vô cùng ấm áp.”

“Mẹ nó! Cậu vừa thể hiện ra những thuộc tính gì vậy.”

Hàng ghế đầu Hứa Vỹ không nhịn được cười trước giọng điệu *** **** của cậu bạn kia: “Hahahaha, mày có ngu không? Trường cấm tình yêu đương sao có thể ngu như vậy mà tỏ tình nơi công cộng? Nếu muốn đưa thư tình, mày phải cho đi khi không có ai bên cạnh.”

Đang nói chuyện, hắn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nụ cười trên mặt chậm rãi đông cứng lại.

“……”

Anh ta quay đầu lại nhìn, quả nhiên, bạn cùng bàn bên cạnh không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt vô hồn, khiến người ta có chút ớn lạnh.

Thấy vậy, cậu bạn kia tưởng mình nói to quá nên đánh thức Từ Thiệu Châu nên từ từ im lặng, tuy khó chịu nhưng không dám chọc giận đành quay người lại.

Lúc này, Hứa Vỹ mới nhận ra mối quan hệ giữa Đường Uyển và bạn cùng bàn, xấu hổ gãi đầu.

“Cái kia... “

Vừa mở miệng, thiếu niên liền thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ để lại cái gáy của mình

“.....”

Được rồi, cậu lợi hại.

Bên kia không muốn nói chuyện với anh ta, và Hứa Vỹ cũng không làm phiền mình nữa.

Anh ấy đã quen với tính cách thờ ơ và lầm lì của người bạn cùng bàn.

Từ Thiệu Châu nhìn hai người trong hành lang, đôi mắt anh tối sầm lại.

Bên ngoài lớp học.

Đường Uyển nhìn nam sinh trước mặt, lễ phép hỏi: “Bạn học Chu, tôi có thể giúp gì cho cậu?”

Đây là bài thi Olympic Toán học toàn quốc năm ngoái, cô nhờ cậu làm thử, tự đánh giá thực lực của chính mình, sau đó mới quyết định có đăng ký hay không.”

“Cảm ơn.”

Đường Uyển cầm lấy bài thi liếc cậu ta một cái, khẽ mỉm cười với cậu ta, ngữ khí khách sáo cùng xa lạ, “Bạn học Chu, cậu còn có việc gì muốn làm sao? Nếu không, tôi vào trước?”

“Chờ một chút,” Chu Chấn Quân chỉnh lại mắt kính, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười dịu dàng, “Còn chút thời gian, tôi có thể nói chuyện với cậu được không?

Đường Uyển hơi ngạc nhiên “Cậu muốn nói chuyện gì?”

Cậu ấy đi thẳng vào vấn đề: “Cậu sẽ tham gia cuộc thi Olympic Toán học chứ?”

Cô lắc đầu “Có lẽ là không.”

Chu Chấn Quân nhìn cô: “Thật ra, nếu cậu muốn thi vào Đại học Nam Kinh, tôi khuyên cậu nên thi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.