Cô xách chiếc túi vào bếp, trong đó chất đầy những thứ nguy hiểm như dao làm bếp, dao gọt trái cây mà cô đã cất đi sáng nay.
Hôm nay là ngày 10 tháng 5, đó là thời điểm ở kiếp trước Từ Thiệu Châu nhảy lầu tự tử.
Đường Uyển đã đặc biệt xin phép nghỉ cho anh để anh ấy không phải đến trường. Nhưng cho dù ở nhà, cô cũng không thể để anh ở một mình, hơn nữa anh còn có tiền sử tự làm hại bản thân nên hôm nay cô định ở lại đây.
Đối với anh ấy, thực sự một giây cũng không được buông xuống. Từ tối qua đến giờ, tinh thần cô căng thẳng và cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cô dùng mu bàn tay ấn vào giữa lông mày, tập trung sự chú ý đang dần bị phân tán của mình, rồi tiếp tục thái rau.
Do không có bàn ăn mà phòng bếp chính là phòng khách nên bàn trà trong phòng khách kiêm luôn chức năng bàn ăn. Đồ ăn đã chuẩn bị xong cũng vừa lúc đến giờ ăn tối, Đường Uyển bưng đồ ăn lên bàn cà phê.
Từ Thiệu Châu, người đang ngủ say, tỉnh dậy khi nghe thấy âm thanh. Chóp mũi tràn ngập mùi thức ăn thơm ngon, đó là một mùi ấm áp đã lâu không được ngửi, câu dẫn vị giác và suy nghĩ của con người...
“ Cậu dậy chưa? Đến giờ ăn rồi.”
Cô gái liếc nhìn anh, và cô tiếp tục sắp xếp các món ăn... Anh ngồi dậy, lưng hơi cong, vừa mới ngủ dậy liền xụi lơ, khóe mắt rũ xuống, hai gò má trắng nõn mềm mại khiến người ta muốn nhéo một cái.
Đường Uyển bưng một bát canh sườn cà rốt đặt trước mặt anh, cười thật tươi chờ anh ăn
Một phút sau, anh cầm đũa, thấp giọng nói: “Cám ơn“.
“Đừng khách khí.”
Thấy anh húp một ngụm canh, Đường Uyển cười hỏi: “Thế nào? ngon không?”
“Ừm rất ngon” Ngon hơn nhiều so với đồ ăn nhanh và mì ăn liền.
Đường Uyển hài lòng với sự chấp thuận của anh
Sau khi ăn xong, thu dọn bát đĩa Đường Uyển lấy sách giáo khoa các môn học ra trải trên, định ôn lại kiến thức của học kỳ này. Tốt nghiệp lâu như vậy, cô gần như đã quên hết kiến thức đã học ở trường cấp 3. Với tình trạng hiện tại của cô, đoán chừng 500 điểm cũng khó có thể tham gia kỳ thi hàng tháng.
Rất ít người sinh ra đã là thiên tài, nếu bạn muốn thành công thì sự chăm chỉ luôn đi đầu!
Khi cô đang học thì Từ Thiệu Châu đang nằm trên ghế sô pha, còn cô ngồi trên sàn trước ghế sô pha, dưới người có đệm, tư thế ngồi rất ngoan ngoãn. Vừa quay đầu lại, anh có thể nhìn thấy bóng lưng và chiếc cổ thon thả xinh đẹp của cô.
Anh chán nản nhìn chằm chằm vào mái tóc đuôi ngựa của cô, ánh mắt trống rỗng.
Cô ấy có vẻ thích học.
Anh ta là một tên cặn bã không thích học...
Nửa giờ sau, anh nhìn thấy cô gái trước mặt anh ta từ từ cúi đầu xuống, và cuối cùng ngủ thiếp đi trên bàn.
Từ Thiệu Châu: “...”
Vừa học vừa buồn ngủ rõ ràng là vấn đề phổ biến của hầu hết những kẻ ngốc.
Anh khẽ ngoảnh mặt đi.
Đường Uyển nằm trên bàn, ngủ không ngon.
Cô mơ thấy ngôi trường,mơ thấy các bạn cùng lớp và giáo viên đang hoảng loạn ở tầng dưới.
Cô mơ thấy Tư Thiệu Châu đứng trên nóc tòa nhà. Anh đứng ở ngoài lan can, trịch thượng nhìn xuống phía dưới người, trong mắt lộ ra trống rỗng tuyệt vọng. Giữa tiếng hò hét hỗn loạn của mọi người, anh chậm rãi mím môi, từ từ buông bàn tay đang nắm lan can, nở một nụ cười nhẹ nhõm, anh dứt khoát rơi xuống, hai tay dang rộng, giống như một con chim đã mất đi đôi cánh...Những con chim, xinh đẹp nhưng đầy thê lương...
Đường Uyển đã được đánh thức. Cảm giác này giống như đang trong giấc ngủ say mơ thấy mình đột nhiên rơi xuống vách núi, có thể khiến người ta run sợ.