Cô sẽ không gửi bản ghi âm cho bất kỳ ai vào lúc này bởi vì tương lai một năm tới cô sẽ phải tập trung vào việc học của mình và không có thời gian để đối phó với những trò đùa ghê tởm của bọn họ.
Trên thực tế, lần này Đường Uyển sẽ cho họ cơ hội để thay đổi bản thân, bởi vì cô đã được thực hiện một số công việc về xây dựng tâm lý. Cô không thể để những cảm xúc đen tối trong lòng mình lan rộng và lớn dần, càng không thể biến mình thành một người như bọn họ.
Nhưng nếu họ không biết hối cải thì đừng trách cô khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Cô nhất định sẽ không để cuộc sống cấp ba của mình trở nên tồi tệ như kiếp trước.
Lúc này, bên ngoài giờ thể dục giữa giờ sắp kết thúc, rất nhanh sẽ có một đám học sinh đi vào nhà vệ sinh. Đường Uyển nhìn họ thật sâu, rồi mới quay người rời đi.
Khuôn mặt cô ta vô cùng u ám, Lý Y Hương tức giận đá chiếc xô để đựng nước lau nhà xuống đất, tạo ra một tiếng vang to. La Ái sửng sốt “Y Hương?”
“ Cô ta đã thay đổi rất nhiều không còn như vài ngày trước chúng ta có thể bắt nạt!”
“Đúng vậy”
“Chúng ta phải tìm cách khác“.
Tuy họ đã nói như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng họ đã sợ hãi trước phương pháp của Đường Uyển. Vào các ngày trước trong tuần, họ sẽ cãi nhau và hành động như một kẻ bắt nạt người khác trong lớp, nhưng họ thực sự muốn làm điều gì đó cũng không có gan dám làm
Đường Uyển trở lại lớp học một mình.
Từ Thiệu Châu là người duy nhất có mặt trong lớp học. Anh cúi đầu đọc sách, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, ngón tay trắng nõn thỉnh thoảng lật một trang, hình ảnh sạch sẽ và đẹp đẽ.
Anh ấy có vẻ thích đọc sách.
Đường Uyển, người đã từng đến nhà anh thoáng thấy sàn nhà và kệ trong phòng anh chất đầy sách, nhiều cuốn chưa được mở ra. Thoạt nhìn cứ tưởng anh định mở hiệu sách ở nhà.
Đường Uyển bước tới, đặt tay lên bàn và hơi nghiêng người để nhìn anh. Từ góc nhìn từ trên xuống, người ta có thể thấy hàng lông mi dài cong và dày của anh ấy, với những gốc rõ ràng.
Người này không chỉ có chân đẹp mà còn là chuyên gia về lông mi,thật hấp dẫn.
Tôi thực sự muốn hôn lên mắt anh ấy, cảnh tượng khiến hàng mi anh ấy run lên, nhất định phải rất đẹp....
Đường Uyển cảm thấy ý nghĩ này thực sự không thể tin được. Cô mím môi cười, vươn ngón trỏ gõ vào mép sách, thu hút sự chú ý của anh.
Anh khựng lại, ngước nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.
“Từ Thiệu Châu, bữa trưa cậu muốn ăn gì?”
Chàng trai vẫn im lặng.
Anh rất ít khi nghĩ đến buổi trưa ăn gì, phần lớn thời gian chỉ đi loanh quanh trong căn tin xem có gì ăn được thì ăn cho nên lúc này đối mặt với câu hỏi của cô gái, trong đầu anh không có bất kỳ câu trả lời nào. Anh lại cúi đầu xuống với giọng khàn khàn và thờ ơ: “Muốn ăn gì cũng được.”
Hề giờ thể dục mọi người quay lại lớp học không khí lớp lại trở nên sôi nổi
Đường Uyển cười thu hồi tay, “Vậy chúng ta nói chuyện sau đi, tan học chờ tôi đi cùng”
Tại sao anh phải ăn cùng cô?
Cô nói chuyện với anh rất tự nhiên, như thể hai người là bạn rất thân. Nghĩ đến đây, Từ Thiệu Châu đột nhiên bị từ “bạn bè” đập vào mắt, tim đập lỡ nhịp. Hắn hoảng sợ thu hồi tầm mắt, cúi đầu mím môi, lông mi dài như lông quạ khẽ run.
Trong mắt người khác, anh ta có một khuôn mặt tuấn tú nhưng lại chứa đầylạnh lùng và u ám, khiến người ta khó gần.
Cậu bạn cùng bàn vừa quay lại, ngồi xuống cầm chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp chai đang định uống, khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt của cậu thanh niên liền sững người một lúc rồi im lặng tránh sang một bên...