Đường Uyển bị cô ấy nắm lấy vai lắc lắc một cách điên cuồng, cô ấy không buông tha cô cho đến khi cô hứa sẽ mang quà cho cô ấy.
Cổng trường.
Đường Uyển nắm lấy Từ Thiệu Châu đang theo bản năng muốn về nhà, “A Châu, sao không cùng em đi mua đồ trước?”
Đối phương thấp giọng quay đầu lại nhìn cô, “Mua cái gì?
“ Bởi vì, Cố Giai Giai mời em đến bữa tiệc sinh nhật của cô ấy nên em phải đi mua quà.”
Từ Thiệu Châu có một chút ấn tượng với bạn cùng bàn của cô, bởi vì bên kia cũng mời anh và bạn cùng bàn của anh hôm nay.
Anh đã từ chối ngay lúc đó nhưng bạn cùng bàn của anh đồng ý.
Từ Thiệu Châu biết rằng bên kia mời anh đến bữa tiệc sinh nhật vì lợi ích của Đường Uyển, nhưng anh không thích những dịp náo nhiệt.
Đường Uyển đưa anh đến một khu phố mua sắm gần trường. Đây là lần đầu tiên cô được mời đến dự sinh nhật của một người bạn, cũng là lần đầu tiên cô chuẩn bị quà sinh nhật cho một người bạn nên không biết nên mua quà gì. Cô đến hỏi người hướng dẫn mua sắm trong trung tâm mua sắm, và người bên kia giới thiệu một số phụ kiện tóc, quả cầu pha lê hoặc búp bê màu hồng mà các bé gái có thể thích.
Đường Uyển nhìn xung quanh, nhưng không hài lòng lắm với bất kì món đồ nào. Nhưng đây không phải là chọn quà cho mình, biết đâu Giai Giai sẽ thích?
Tay trái cầm một quả cầu thủy tinh, tay phải cầm một con gấu, cô lặng lẽ hỏi chàng trai đi theo sau mình: “A Châu, anh thấy cái nào đẹp hơn?” Từ Thiệu Châu khóe miệng hơi co giật, nhìn chằm chằm thứ trong tay cô. Hai giây sau, sau khi so sánh, anh phát hiện…
“Đều xấu cả.”
Đường Uyển gật đầu, “Em cũng thấy như vậy, đi thôi, sang cái tiếp theo.”
Cô đặt đồ đạc về chỗ cũ, rồi dẫn anh ấy ra khỏi trung tâm mua sắm, tôi tình cờ gặp một người quen.
Lông mày của Từ Thiệu Châu khẽ di chuyển.
Lý Tử Bân mở to hai mắt nhìn hai người nắm tay nhau, cảm giác mình phát hiện một bí mật kinh khủng nào đó!
“Hai người, hai ngươi...”
Mẹ kiếp!
Ngay cả khi bị đánh chết, cậu ta cũng không ngờ rằng người bạn cùng bàn ủ rũ và ít nói của mình lại có quan hệ với xếp hạng nhất lớp?!
Một người là một tên cặn bã có khả năng phạm tội lớn, còn người kia là một học sinh ngoan ngoãn và xinh đẹp trong lớp học của họ
Sự kết hợp này…tại sao nó lại kỳ lạ như vậy?
Lúc này Đường Uyển từ kinh ngạc lúc đầu trở nên bình tĩnh lại, dù sao cậu ta cũng đã nhìn ra rồi, cô không cần cố gắng che giấu.
Cô bình tĩnh cười với đối phương, lễ phép chào hỏi: “Bạn học Hứa, thật trùng hợp.”
Hứa Vỹ xấu hổ gãi đầu: “Ha ha, được rồi, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Hứa Vỹ hỏi: “Cậu cũng tới đây mua quà cho Giai Giai sao?”
“Ừ, cậu cũng vậy à?”
“Ừ, nhưng ở đây không có gì muốn mua, chúng tôi đi tìm chỗ khác.”
“Ồ được.”
“Vậy chúng tôi đi trước đi, hy vọng bạn học Hứa có thể quên hôm nay nhìn thấy chuyện gì, cũng đừng làm lớn chuyện.”
Từ Thiệu Châu liếc cô một cái, mím môi.
Hứa Vỹ cười vài lần, “Yên tâm đi, tôi sẽ ngậm miệng lại. Hôm nay tôi không nhìn thấy gì cả.”
Anh ta khá sợ Từ Thiệu Châu. Anh sẽ cố gắng hết sứa đừng gây rối với Từ Thiệu Châu nếu có thể.
Đường Uyển hơi ngạc nhiên vì cậu rất dễ nói chuyện.
“Cảm ơn.”
“…Không có gì.”
Sau một hồi nói chuyện, Đường Uyển kéo Từ Thiệu Châu rời đi trước.
Đi được một đoạn, anh không biết vô tình hay cố ý rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô, đút vào túi, ánh mắt u ám gần đây hiếm thấy.
Đường Uyển hơi sửng sốt.
Anh nhẹ nhàng giải thích: “Nóng quá, tay anh đổ mồ hôi.”
“Ồ” cô không nghi ngờ gì anh.
Từ Thiệu Châu cảm thấy hơi khó chịu.