Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 42: Chương 42: Từ Thiệu Châu, Cậu Thế Nào Rồi?




Cửa vừa mở ra, Đường Uyển đi vào trước, bật đèn lên, trong nháy mắt căn phòng âm u sáng lên, liền nhìn thấy nam sinh nằm trên sàn phòng khách. Anh mặc áo đen và quần đen nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt, xung quanh có mảnh kính vỡ vương vãi.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Đường Uyển run lên, đầu óc nhất thời trống rỗng. Cô vội vàng đi tới, ngồi xổm bên cạnh anh vươn tay cảm nhận hơi thở của anh. Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của anh, cô cố gắng nhéo anh một cái để đánh thức anh “Từ Thiệu Châu, dậy đi!” “

“Cô ơi, gọi 120 đi!”

Bà chủ nhà không biết làm sao gật đầu liên tục, “Ồ ồ, được tôi sẽ đi ngay!”

Thấy anh không phản ứng sau khi nhéo người đàn ông vài cái Đường Uyển không chút do dự tiến hành hô hấp nhân tạo cho anh. Cô vẫn bình tĩnh quỳ bên cạnh anh, sau khi ấn ngực xong, cô một tay nâng cằm anh lên tay còn lại dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo mũi anh, há miệng thổi vào miệng anh.

Không khí căng thẳng trong phòng khách khiến bà chủ cảm thấy khó chịu. Người dì ở nhà số 202 đối diện nghe thấy động tĩnh liền mở cửa chạy ra xem thì vô cùng sửng sốt.

Ba phút sau.

Đường Uyển, người đang hít một hơi thật sâu và chuẩn bị thổi hơi cho Từ Thiệu Châu một lần nữa, thì nghe thấy tiếng ho yếu ớt của anh.

Cô lập tức dừng lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm hàng mi run rẩy của anh, lo lắng gọi anh.

“Từ Thiệu Châu?”

“Từ Thiệu Châu, cậu thế nào rồi?”

Cô nhỏ giọng nói, sợ thanh âm lớn hơn sẽ quấy rầy anh trước mặt cô yếu ớt vụn vỡ.

Từ Thiệu Châu hé mở đôi mắt đen và trống rỗng. Nhìn ngọn đèn trên đầu anh cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lúc mơ hồ anh nghe thấy bên tai có người gọi mình thanh âm mềm mại mềm mại, quấn lấy anh như gió xuân.

Đường Uyển gọi anh thêm vài lần nữa thì thấy rằng anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ý thức của anh ta vẫn ở trạng thái hỗn loạn. Nhưng nhìn thấy phản ứng của anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm thần kinh căng thẳng trong phút chốc được thả lỏng, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lúc này, người dì của phòng 202 vội vàng bưng một ly nước đường tới “Cậu ấy không phải bị hạ đường huyết sao? Nhanh lên, cô bé đưa bát nước đường này cho cậu ấy uống đi!” Đường Uyển đỡ vai Từ Thiệu Châu để đầu cậu dựa vào người mình, rồi cầm lấy bát từ tay dì đưa lên miệng, từ từ đút cho anh.

Anh vô thức nuốt xuống, đôi môi mỏng ngâm trong nước đường giống như cánh hoa đã phai màu, tái nhợt không chút máu. Cho uống được một nửa anh lấy lại bình tĩnh sau đó hơi nghiêng đầu tránh chiếc bát trước mặt, hàng mi dài rũ xuống, mệt mỏi nói: “Không sao.”

“Uống thêm chút nữa?” Đường Uyển muốn dỗ dành anh để anh uống nhiều hơn.

Các cô, dì vây quanh cũng khuyên anh uống tiếp.

“Chàng trai, hình như anh bị hạ đường huyết. Cháu nên uống nhiều nước đường hơn

Giọng nói của họ hơi ồn ào Đường Uyển thấy anh cau mày khó chịu khiến cô phải đặt bát xuống.

Anh dường như không nhận ra mình đang dựa vào vai cô Đường Uyển cũng không nhắc nhở mà thả lỏng người một chút, để anh dựa vào thoải mái hơn.

Hai người dì đang la làng hỏi hỏi anh cảm thấy thế nào rồi.

Còn anh thì lặng thinh, bơ phờ.

Xe cứu thương đến sớm.

Đường Uyển đi cùng anh đến bệnh viện và quan sát các bác sĩ và y tá tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra cho anh.

Kết quả là anh bị hạ đường huyết.

Trong phòng bệnh, bác sĩ cầm danh sách kiểm tra nói với Đường Uyển: “Bạn học của con bị hạ đường huyết trầm trọng, suy dinh dưỡng. Chiều cao nhìn như gần 1m8, nhưng chỉ nặng 55 cân quá gầy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.