Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Doãn Uyển Du
Gấu bụng bự: quà bù đắp cho mn vì phải chờ đợi nè
—————————
Mặt trời lặn xuống phía tây, ánh nắng chiều đỏ rực cả nửa bầu trời, giống như khuôn mặt tươi cười đỏ rực của người con gái.
Lâm Nhiên ăn xong thì đi vòng qua khu dạy học, trong lúc lơ đãng nhìn thấy cô gái bên cạnh cột cờ, cô cho tay vào túi đứng thắng tắp ở đó, như một cây liễu tinh tế lại mềm mại, mái tóc đen tung bay như cành liễu phất phơ bên bờ sông, cô ngửa đầu nhìn bầu trời, lộ ra bóng lưng hiu quạnh cùng cô đơn và tịch mịch.
Trong ấn tượng của anh, cô chưa bao giờ có một mặt như thế, giống như muốn ngăn cách với thế gian.
Ma xui quỷ khiến thế nào không biết, anh lại không kiềm chế được đi qua.
“Tang Diệp, chị đã nói không ăn, em đừng làm phiền chị.” An Diệc Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cũng không quay đầu lại mà nói luôn.
“......” Lâm Nhiên đứng ở phía sau cô không nói gì.
Một lúc, An Diệc Tĩnh không thấy tiếng động gì phía sau, có chút kỳ lạ mà xoay người, liền đối mặt với một đôi mắt sâu xa nhưng trong trẻo.
Một giây, hai giây, ba giây, trong lòng yên lặng đếm, đầu lưỡi như bị ai rút mất không nói được lời nào.
Cô xoay hẳn người, đứng yên, đôi tay trong túi quần nắm chặt lại, chỉ thốt ra được mấy chữ, “Đến để chê cười à?”
Lâm Nhiên cười nhạt trong lòng, quả nhiên không nói được lời nào tử tế, anh đi đến đứng song song với cô, giọng nói nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”
“Anh thẳng thắn thật” An Diệc Tĩnh lấy tay ra rồi lại đưa vào trong túi quần, lấy bao thuốc ra, thuần thục lấy một điếu ra đưa lên ngậm trên miệng, còn tay kia thì đang lần tìm bật lửa nói: “Chê cười xong rồi thì mau đi đi.”
Điều thuốc trên miệng bị lấy xuống, bao thuốc tên tay cũng bị cướp mất, Lâm Nhiên yên lặng cất điếu thuốc vào trong bao, động tác với ngón tay khớp xương rõ ràng như gãi đúng chỗ ngứa, nước chảy mây trôi, không giống như đoạt lấy thuốc mà như đoạt lấy người.
“Tôi đã nói rồi đây là trường học.” Lâm Nhiên cất bao thuốc vào túi quần, cũng không thèm nhìn An Diệc Tĩnh một cái.
“Trả lại cho tôi.” Đây là bao cuối cùng rồi, muốn mua cũng không được.
Lâm Nhiên thờ ơ, như đang dạy trẻ con, mồm miệng không lưu tình chút nào, “Tịch thu.”
An Diệc Tĩnh xoay người, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, hơi nhếch mép lên, ngẩng đầu hất tóc, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, như một con thiên nga cao ngạo, bước từng bước tới gần Lâm Nhiên, dung nhan bình thường lười biếng mà bây giờ ánh mắt lại sâu thẳm muốn đoạt hồn người.
Cô tiến lên một bước, Lâm Nhiên lại lui xuống phía sau một bước, không chút lo lắng, nhìn cô nàng đang diễn, cô lại bước lên một bước, anh lại lui một bước.
Từ xa nhìn lại, ánh hoàng hôn rực lửa giống như bó đuốc chiếu rọi một đôi nam nữ đang nhảy một cách vui sướng trên bục của cột cờ.
An Diệc Tĩnh thừa cơ đưa tay vào túi quần của Lâm Nhiên, lại bị chặn lại, nụ cười của cô càng tươi hơn, tới gần Lâm Nhiên, giọng nói mềm nhẹ như nước mang theo chút quyến rũ, “Lâm Nhiên, anh thích tôi, đúng không?”
Vẻ mặt Lâm Nhiên nhăn lại, nhìn nụ cười tuyệt mỹ của An Diệc Tĩnh đến thất thần, sức lực trên tay cũng dần thả lỏng.
An Diệc Tĩnh nhân cơ hội thoát khỏi tay của anh, nhanh tay mà cho vào túi quần của anh, lấy bao thuốc ra, rồi nhanh chóng lui xuống phía sau để duy trì khoảng cách, đắc ý tuyên bố chủ quyền của chiến lợi phẩm trong tay.
“Anh thua.” An Diệc Tĩnh nói.
Lâm Nhiên lúc này mới bình bĩnh lại, sắc mặt lạnh đi mấy độ, giọng nói thì càng tức giận hơn, “Chơi rất vui đúng không?”
Thấy Thầy Lâm người vẫn luôn duy trì vẻ mặt người sống chớ đến gần chỉ vì cô trêu chọc mà tức giận.
An Diệc Tĩnh cảm thấy thất bại không nói được lời nào, cô đường đường là ảnh hậu, là nữ thần quốc dân! Có bao nhiều người đàn ông muốn được cô trêu chọc như thế, mà người đàn ông này lại vì thế mà có phản ứng tức giận như vậy, đây là đàn ông sao?
Giây tiếp theo, trong đầu sáng lên một cái, cô dường như đã hiểu.
“Anh không phải là gay chứ?” An Diệc Tĩnh hơi nghiêng đầu quan sát Lâm Nhiên từ trên xuống dưới, bây giờ cứ đàn ông đẹp một chút đều đi lệch đường, mà người đàn ông này lại đẹp như vậy chắc cũng là...cô còn nói tiếp một câu: “Yên tâm, tôi không kỳ thì người như anh, vì bạn bè như thế tôi có rất nhiều.”
“Bệnh tâm thần.” Lâm Nhiên nói một câu, rồi từ bục cờ nhảy xuống rồi đi luôn không quay đầu lại.
An Diệc Tĩnh thấy buồn cười, rút một điếu thuốc ra, nghĩ thế nào lại cho vào, rồi cho bao thuốc vào trong túi, không nhanh không chậm đi xuống bục cờ.
Sắc trời đã tối dần, Tang Diệp đi đến cửa phòng của An Diệc Tĩnh, thấy cô đang dựa vào đầu giường đọc sách, đang chần chờ không biết nên đi vào hay đợi lát nữa mới vào.
“Đi đâu vậy?” An Diệc Tĩnh ngước mắt lên, nhìn Tang Diệp xong lại quay về nhìn sách. Tang Diệp đi vào, lấy một đồ vật đang cầm trong tay từ đằng sau, thì ra là đi mua cái này.
An Diệc Tĩnh đặt sách xuống, ngồi dậy nhìn món đồ miệng rộng trên tay Tang Diệp có chút dở khóc dở cười, “Ống nhổ?”
Tang Diệp gật đầu, giọng hơi khó xử, “Em cùng Thầy Ngô đi lên trấn tìm rất lâu, không có bình đựng nước tiểu mà chỉ có cái này.”
“Chị tình nguyện bị táo bón.” An Diệc Tĩnh đứng dậy, mặc quần áo rồi nói tiếp với Tang Diệp: “Bỏ xuống, đi theo chị.”
Tang Diệp nghe theo đặt ống nhổ xuống, rồi đi theo phía sau An Diệc Tĩnh ra ngoài.
An Diệc Tĩnh mang theo Tang Diệp đi đến một cửa phòng trống bên cạnh ký túc xá thì dừng lại, hỏi: “Nơi này làm WC được không?”
Cả phòng tối đen, Tang Diệp ngó đầu vào trong nhìn, không nhìn thấy cái gì, An Diệc Tĩnh lấy di động ra bật đèn pin soi vào trong, bên trong chứa một ít đồ vật tạp nham, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc, làm người ta khó chịu.
Tuy nói như thế, nhưng căn phòng này rất lớn, làm nhà vệ sinh cũng thoải mái.
“Được được, nhưng ai đến làm ạ?” Tang Diệp thắc mắc nhìn An Diệc Tĩnh.
“Chị mặc kệ ai làm, tóm lại Thẩm Thanh đã đồng ý với chị mai sẽ có người đến.” An Diệc Tĩnh tắt đèn pin di động, xoay người đi chậm tới.
Tang Diệp đi bên cạnh An Diệc Tĩnh thắc mắc, “Nếu đã xây phòng vệ sinh thì phải có thời gian đúng không? Rồi ống thải, vật liệu không thấm nước gì đó, em nghĩ ít nhất cũng phải một tuần? Chúng ta có không thể không đi vệ sinh một tuần?”
An Diệc Tĩnh dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Tang Diệp, trên mặt có chút ghét bỏ, “Ngày mai tìm người làm sạch cái nhà WC kia, bao nhiêu tiền cũng được, một tuần này ăn ít uống ít, sẽ ít đi WC, kiên trì một chút là WC dùng.”
“Chuyện này cũng được à?” Tang Diệp không thể nói gì hơn với mọi hành động và ngôn ngữ của An Diệc Tĩnh, khống chế bài tiết sinh lý, cái gì cũng nói ra được.
“Ừ.” An Diệc Tĩnh gật đầu: “Không có biện pháp nào khác, Thẩm Thanh không cho chị về.”
Tang Diệp cảm thấy khó hiểu, từ lúc nào mà An Diệc Tĩnh lại nghe lời của chị Thanh như vậy, không giống tác phong của chị ấy tí nào!
An Diệc Tĩnh liếc Tang Diệp như đang mất hồn bên cạnh, nhớ đến tin tức cô đi dạy học đều được các nhà truyền thông lớn phát ra, còn video và ảnh chụp mà chiều cô phát quà cho bọn trẻ, cô biết là paparazzi đã tới.
“Trở về thôi, ngày mai phải dạy học cho bọn trẻ.”
“Vâng.” Tang Diệp cảm thấy An Diệc Tĩnh có chút khác thường, có vẻ hăng hái đi dậy học, liền theo An Diệc Tĩnh về.
Trên đường về nhìn thấy Lâm Nhiên đang cầm bình nước đi ra từ phòng bên cạnh, ngước lên liền nhìn đến An Diệc Tĩnh cùng Tang Diệp, trên mặt anh vẫn không có thay đổi gì.
“Thầy Lâm đi lấy nước ạ?” Tang Diệp lễ phép hỏi Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên gật đầu, “Ừ” một tiếng xem như trả lời, sau đó xoay người đi luôn.
“Em nói xem đó có phải là mặt nóng mông lạnh không?” An Diệc Tĩnh liếc Tang Diệp, cô gái nhỏ này thật không có mắt nhìn gì cả.
Tang Diệp thấy An Diệc Tĩnh tỏ thái độ, không khỏi cười, “Thật ra thầy Lâm khá tốt, tuy tính cách hơi lạnh lùng, nhưng đối với bọn trẻ lại rất tốt.”
“......” An Diệc Tĩnh dùng ánh mắt quét tới Tang Diệp, muốn nhìn ra một chút manh mối.
“Chị Tĩnh à chị đừng nghĩ linh tinh nữa!”
Tang Diệp nhanh chóng giải thích: “Ý của em là một người có thể đối xử tốt với người già và trẻ em, thì người đó nhất định tốt bụng.”
An Diệc Tĩnh không nói gì, khoanh tay trước ngực nhìn bóng dáng cao to đi phía xa kia, bỗng cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không nhớ gặp chỗ nào
......
Đêm đã khuya, trăng tròn treo ở phía cuối chân trời, tỏa ra ánh sáng dịu nhạt, sao trời lấp lánh, giống như mỗi một sinh mệnh đang quan sát thế giới bảo vệ những ngọn núi lớn san sát nhau.
An Diệc Tĩnh ngủ không quen giường, lăn lộn mãi ngủ không được.
Đếm cừu, vô dụng.
Đọc tiểu thuyết, vô dụng.
Vận động thì bị cách vách khiếu nại.
Lâm Nhiên gõ cửa phòng cô, giọng lạnh nhạt, “Cô không ngủ được cũng đừng ảnh hưởng đến người khác.”
An Diệc Tĩnh oán giận ra mở cửa, kết quả người ta chân dài, chỉ một lát đã nghe thấy tiếng đóng cửa khá mạnh phòng bên cạnh.
An Diệc Tĩnh dựa vào cạnh cửa, lẩm bẩm tự nói: “Cái đồ mặt đã lạnh mà tính cũng thế.”
Nói xong đóng cửa lại, ngồi ở mép giường, vẫn không ngủ được, bỗng dưng nhớ tới chai rượu mà lúc trước thư ký Nhiễm đưa cho cô, nhanh chóng đi ra lấy trực tiếp mở nắp uống.
Dưới ánh đèn, trên bàn có một cái bình không, một mỹ nhân mặt đỏ đang ngả nghiêng trên giường.
Đồng hồ báo thức kêu tích, tích, tích......
Lâm Nhiên lật người, đang ngủ mơ màng ngủ lại cảm thấy trên mặt hơi ngứa, theo phản xạ đưa tay lên sờ mặt, rồi tiếp tục ngủ.
Nhưng một lát, anh lại cảm thấy cái gì đó lướt qua môi, mềm mại ngọt ngào, không phải nằm mơ, mà rất chân thật.
Nghĩ tới điều này, anh chợt mở to mắt
Đưa tay ra cũng không hề nhìn thấy gì trong bóng tối, Lâm Nhiên lại cảm giác có một đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm, trong lòng anh hơi khẩn trương, lưng lại lạnh, lấy hết can đảm lấy di động bật đèn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt người phụ nữ.
Anh sợ tới mức ở trên giường bật dậy, luống cuống tay chân ấn đèn cắm trại dã ngoại, thuận tay cầm ngay dao Thụy Sỹ ở dưới gối, tập trung nhìn hận không thể cho đối phương một dao.
“An Diệc Tĩnh, cô có bệnh à?”
Trên bục cờ
Tôi nhìn nụ cười quen thuộc của em bước tới gần, trong lòng như có giọng nói kích thích vào tai, làm cho đầu óc ngừng hoạt động.
Bùm bùm, từng tiếng vang lên.
Tim, như không chịu khống chế cứ nhảy loạn lên.
Nụ cười của em càng rực rỡ, mê người, làm hồn xiêu phách lạc.
Tiếng trong lòng càng vang hơn.
Giờ khắc này, giống như bảy năm về trước.
Nụ cười như hoa của em ở trước mặt tôi vẫn như thế, đuổi theo tôi, làm phiền tôi, vĩnh viễn không mệt, như gió thu cuốn hết lá vàng năm đó, với nụ cười rực rỡ đó em hỏi tôi có thích em như thế không......
Buồn cười hơn nữa là, tất cả chuyện này đều chỉ là trò đùa của em, tôi mặt kệ em đã quên, hay giả vờ không nhớ tôi.
Và giờ phút này, đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì, tôi quyết định...sẽ quên em.