Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 64: Chương 64: Thiếu






Editor: lily58

Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử

Mấy hôm nay, ban ngày Lâm Nhiên đều chạy qua sở cảnh sát, An Diệc Tĩnh ở trong nhà Lâm Nhiên không đi đâu, không lên mạng không xem tin tức, tỉnh dậy đã thấy Lâm Nhiên hâm sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, ăn xong thì chạy tới thư phòng của Lâm Nhiên tìm một ít sách đọc, chỉ là sách của anh đều là sách mang tính học thuật chuyên nghiệp, thật vất vả mới có thể tìm được một quyển tứ đại danh.

Cô ngồi trên ghế sopha lật trang Hồng Lâu Mộng, trong lòng thầm than thở: Giáo sư Lâm quả nhiên là giáo sư, đọc sách cũng khác với người bình thường.

Đến tối lúc Lâm Nhiên quay trở về thấy An Diệc Tĩnh đang đọc Hồng Lâu Mộng, tuỳ ý nói một câu đó là Lâm Tâm để lại ở đây, anh chưa bao giờ đọc tiểu thuyết.

An Diệc Tĩnh mỉm cười gật đầu, dường như đã hiểu, cũng đúng, giáo sư Lâm sao có thể đọc tiểu thuyết, nhìn thư phòng toàn sách chuyên môn kia, không phải người bình thường có thể hiểu?

Mỗi ngày, Thẩm Thanh sẽ đúng giờ gọi tới một cuộc điện thoại, đề tài nói đều giống nhau, hỏi An Diệc Tĩnh đã suy nghĩ kĩ chưa, lúc nào thì thông báo với truyền thông, cô trốn tránh như vậy được bao lâu, lúc nào cô mới chịu xuất hiện phát biểu.

An Diệc Tĩnh cũng chỉ nói ba chữ: "Đang suy nghĩ."

Ngoài Thẩm Thanh, Tang Diệp ngày nào cũng gọi điện thoại tới, cô tương đối dài dòng, nói năng cũng hỗn loạn, ví dụ như:

"Chị Tĩnh, chị đang ở đâu?"

"Chị Tĩnh, chị cho em tới chỗ chị đi."

"Chị Tĩnh, chị có biết hay không, nhà chị đã trở thành chỗ tị nạn cho đám Cẩu Tử và phóng viên rồi."

"Chị Tĩnh, có phải chị đang ở chỗ thầy Lâm không?"

"Chị Tĩnh, chị thật sự tính như vậy mãi sao?"

"Chị Tĩnh, hay là em tới đấy chăm sóc chị."

An Diệc Tĩnh đối với sự càu nhàu của Tang Diệp ngược lại rất kiên nhẫn, cô ấy hỏi một câu cô đáp lại một câu, không nhanh không chậm, không chút hoang mang, cuối cùng nói một câu mệt rồi, liền cúp điện thoại.

Thật ra mấy ngày nay An Diệc Tĩnh không phải không có việc gì, Lâm Nhiên nói muốn công khai cô một mực do dự, dù sao Lâm Nhiên cũng ở ngoài vòng này, hơn nữa anh lại là người khiêm tốn, cô sợ công khai thân phận của anh sẽ gây phiền nhiễu cho anh, hơn nữa, hiện tại anh vẫn còn đang giúp đỡ Nhậm Tử Hâm vụ án giết người kia, hình như không phải thời điểm tốt.

Cho nên, suy nghĩ lặp đi lặp lại mỗi ngày như vậy, chớp mắt một cái đã là mấy ngày sau.

"Ăn cơm."

Lâm Nhiên mặc kệ mỗi ngày bận rộn như thế nào, đúng sáu giờ đều trở về nhà làm bữa tối cho An Diệc Tĩnh.

"A." An Diệc Tĩnh đi tới ngồi xuống, đưa tay nhận lấy chén cơm Lâm Nhiên đưa cho cô.

Lâm Nhiên ngồi xuống đối diện An Diệc Tĩnh, nhìn cô hỏi: "Hôm nay em đã làm gì?"

"Không phải cũng chỉ có những thứ đó thôi." An Diệc Tĩnh cười nhìn Lâm Nhiên, hỏi lại anh: "Anh thì sao?"

"Vẫn như vậy, chỉ là đã phác hoạ được hung thủ." Thật ra Lâm Nhiên không muốn thảo luận về vụ án với An Diệc Tĩnh, anh không muốn cô lo lắng.

An Diệc Tĩnh vừa ăn vừa nhìn Lâm Nhiên, nuốt một miếng cơm hỏi: "Có phải sắp bắt được không."

Lâm Nhiên gắp thức ăn cho An Diệc Tĩnh, chậm rãi nói với cô: "Sáng mai anh đưa em tới chỗ Lâm Tâm, hai người có thể chăm sóc nhau, em cũng sẽ không bị nhàm chán."

"Xảy ra chuyện gì sao?" An Diệc Tĩnh biết Lâm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.