Chuyến bay của Tần Noãn Dương vừa đáp xuống thì điện thoại của người đại diện cũng vừa gọi đến. Cô bảo trợ lý đến băng chuyền chờ lấy hành lý còn mình rẽ vào nhà vệ sinh nữ của sân bay nhận điện thoại.
Mễ Nhã xác nhận lần nữa thời gian đồng thời dặn dò về thông cáo kế tiếp cô cần tham gia sau đó mới dịu giọng hỏi, “Bệnh cảm đã đỡ nhiều chưa?”
Tần Noãn Dương che mũi hừ hừ hai tiếng mới ậm ừ nói, “Còn chưa khỏi hẳn, còn nặng hơn nữa là.”
Vừa nói xong thì nghe tiếng trợ lý ở bên ngoài gọi mình, cô lơ đễnh đáp vài câu với Mễ Nhã rồi cúp máy, đeo khẩu trang và kính râm lên xong mới đẩy cửa bước ra.
Lúc này nơi bệ rửa tay liên thông giữa nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ đang có một người đàn ông vóc dáng cao ráo, sườn mặt tuấn dật, ngoại hình rất xuất sắc đứng đó.
Cô không khỏi nhìn thêm một lần rồi mới cúi đầu vặn mở vòi nước.
Trong tiếng nước lào xào, Tần Noãn Dương ho khẽ mấy tiếng. Trợ lý từ phía sau đưa lên một chiếc khăn lông, cô tỉ mỉ lau tay sau đó mới nhỏ giọng hỏi khách sạn đã đặt xong chưa.
Tiểu Lăng nhìn điện thoại, báo tên của một khách sạn, “Vừa mới đặt xong, lát nữa chúng ta qua đó check-in là được.”
Lúc Đường Trạch Thần nghe tên khách sạn từ miệng trợ lý, động tác có hơi khựng lại sau đó tắt vòi nước, lúc xoay người liếc qua bên cạnh một cái sau đó mới rảo bước rời đi.
Tần Noãn Dương day day vùng trán đau nhức, sắc mặt mệt mỏi, “Đi thôi.”
Sân bay lúc nửa đêm vẫn không ít người, Tần Noãn Dương kéo chiếc mũ lưỡi trai kín kẽ che chắn mặt mình rồi mới không nhanh không chậm hòa lẫn vào đám đông. Đến cửa khẩu sân bay rồi, cô nhìn xung quanh một lượt, đang định quay đầu lại hỏi Tiểu Lăng xem là chiếc xe nào đến đón thì đã nhìn thấy nơi cửa, một chiếc xe kiểu dáng quen thuộc đã đỗ lại.
Tiểu Lăng nhìn cô gật đầu, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, “Ngại quá chị Noãn Dương, em đi trả lời điện thoại.”
Tần Noãn Dương ra hiệu là mình đã bước sau đó bước đến kéo cửa xe ngồi vào băng ghế sau.
Cô đã mệt chết rồi, cũng không để ý vốn băng ghế sau còn một người nữa, chỉ nhìn tài xế, “Có nước không? Tôi muốn uống thuốc.”
Vừa dứt lời thì bên cạnh đã đưa qua một chai nước suối đã vặn sẵn nắp, cô lịch sự nói một tiếng cám ơn, vừa tháo khẩu trang xuống vừa lục lọi trong túi xách túi thuốc, lấy vài viên dùng nước khoáng nuốt xuống.
Sau khi lên máy bay, Tần Noãn Dương liền đeo miếng che mắt lên bắt đầu ngủ, máy bay gặp phải chấn lưu lắc lư không nhẹ thế mà cô vẫn không tỉnh dậy nổi, tính đến bây giờ đã một ngày chưa có giọt nước thấm môi rồi. Dính nước, lớp vỏ ngoài của viên thuốc tan ra, đắng đến nỗi đôi mày thanh tú của cô chau chặt lại.
Cổ họng khô rát như muốn bốc khói nhưng một ngụm nước khoáng này uống xuống lại lạnh đến cả người run lên một cái, viên thuốc nghẹn ở ngực đau đến mức sắc mặt đều tái đi. Thật không dễ dàng gì mới nuốt xuống được, cô vặn lại nắp bình nước đưa trả về, lại kéo miếng che mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, ngoài cửa kiếng vọng đến mấy tiếng gõ nhẹ, cô chau mày gỡ miếng che mắt xuống nhìn qua, thấy Tiểu Lăng vẻ mặt sốt ruột đang gõ không ngừng lên cửa sổ xe, còn không ngừng nói gì đó.
Trong xe đang mở nhạc, tiếng dương cầm dìu dặt khiến Tần Noãn Dương nghe không rõ cho lắm, dứt khoát hạ cửa sổ xe xuống.
Tiểu Lăng liếc nhanh vào trong khoang xe, vẻ mặt sầu não như sắp khóc đến nơi, “Noãn Dương, mau xuống xe.”
Tần Noãn Dương lúc này mới cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn xe, chỉ thấy người đàn ông lúc này gặp ở bồn rửa tay trong nhà vệ sinh sân bay đang dùng tư thế tùy ý lại có phần lười nhác tựa người vào lưng ghế, trên tay còn cầm chai nước suối vừa nãy cô mới đưa sang.
Trong đầu cô như có một quả bom vừa phát nổ, thật lâu cũng không thốt được nên lời.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Lăng kéo cửa xe, túm lấy túi xách của cô, vừa kéo vừa lôi người vẫn chưa hoàn hồn lại là cô ra ngoài.
Tần Noãn Dương bị gió đêm quạt vào mặt lạnh run, lúc này mới tỉnh táo lại, hơi khom người khóe môi nhấc lên một nụ cười hối lỗi, “Ngại quá.”
Người đàn ông trong xe như cười như không nhìn cô một cái, ánh mắt sáng ngời như vì sao nơi chân trời, trong trẻo mà xa cách.
Tiểu Lăng lại thay cô xin lỗi một lần nữa, lúc này anh ta mới thong thả lên tiếng, “Không sao.”
Tần Noãn Dương trước khi bị Tiểu Lăng kéo đi còn cố ngoái lại nhìn biển số của chiếc xe một lần, là của thành phố A, chỉ từ biển số xe mà phán đoán cũng biết chủ nhân của nó là một nhân vật không đơn giản.
Mà người đàn ông kia quả thực cũng không phải nhân vật đơn giản.
Trải qua chuyện ngoài ý muốn này, cơn buồn ngủ của Tần Noãn Dương cũng tiêu tan gần như không còn, cô chê trong xe ngộp, mở cửa hít thở một hồi không khí trong lành, không khỏi thở ra một hơi thật dài, lần này thực sự quá sức mất mặt rồi.
Nghe trợ lý gọi “Noãn Dương, đến rồi.” Cô mới hoàn hồn lại, mở cửa xuống xe.
Vào đến khách sạn thì đã rất khuya rồi. Quản lý đại sảnh đã chờ sẵn ở khu tiếp tân, trong khi chờ đợi Tiểu Lăng đi làm thủ tục, Tần Noãn Dương ngồi xuống ghế sofa gần đó. Mới ngồi không được bao lâu thì thấy cửa thang máy đối diện mở ra, một người bộ dạng giống như chủ quản từ bên trong bước ra.
Cô quay đầu nhìn lại, cửa tự động của khách sạn lúc này mở ra, Đường Trạch Thần áo vest đã cởi ra khoác ở trên tay nhàn nhã bước vào. Người chủ quản kia vội vàng sải chân trên đôi giày cao gót bước qua, chắc chủ yếu là vì người khách mới vào này rồi.
Cô kéo thấp vành mũ, vừa than thầm cho vận mệnh xui xẻo chỗ nào cũng có thể gặp được vừa xoay mình rúc sâu hơn vào ghế sofa.
Tiểu Lăng làm xong thủ tục check-in, lúc đưa thẻ phòng cho cô còn nói với vẻ bà tám, “Người đàn ông kia hình như ở phòng cạnh bên phòng em.”
“Người nào?” Lời vừa thốt ra lại cảm thấy bản thân hỏi có chút dư thừa, ngoại trừ người vừa mới bước vào, cũng là chủ nhân của chiếc xe cô ngồi sai kia thì còn có thể là ai?
Tiểu Lăng không nhìn ra thần sắc cô có chút kỳ lạ, còn hớn hở nói, “Người đó tên là Đường Trạch Thần, chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xí phẩm, chị nói em biết này...”
Những lời sau đó một chữ cô cũng không nghe lọt tai, tuy rằng cô ít quan tâm đến những chuyện tương tự nhưng Đường Trạch Thần cái tên này, cho dù cô muốn lờ đi cũng khó.
Ngay cả người anh trai chẳng mấy khi khen người khác của cô cũng không dưới một lần dùng mấy câu như « tuổi trẻ tài cao », « tiền đồ rực rỡ », « tài hoa hơn người », « có tầm nhìn » để nói về người kia.
Nhưng thực ra mà nói, Tần Noãn Dương biết đến cái tên này lại là rất lâu về trước, ở nơi đất khách quê người, hơn nữa bằng một phương thức hoàn toàn khác.
Cô hoàn hồn lại, vừa theo chân Tiểu Lăng bước vào thang máy vừa nhỏ giọng làu bầu, “Đúng là xui xẻo mới có loại duyên phận này...”
Tiểu Lăng lén lút quay đầu liếc cô một cái.
Tần Noãn Dương chăm chú nhìn phía trước, mắt thấy cửa thang máy sắp sửa khép lại thì đột nhiên một bàn tay với những ngón thon dài chợt chen vào khe hẹp, cô hơi giật mình, theo bản năng cũng đưa tay lên chặn cửa. Cửa thang máy hơi kẹp vào tay hai người một chút sau đó liền dạt ra.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm dấu đỏ hằn trên tay ngơ ngác một thoáng sau đó vội vàng lùi lại nhường chỗ cho người kia bước vào. Cũng không biết câu nói vừa nãy có bị anh ta nghe được hay không...
Đường Trạch Thần nghiêng đầu nhìn dấu đỏ trên mu bàn tay cô, vừa định lên tiếng thì thấy cô chừng như phát hiện ra ý định của mình, dứt khoát đút bàn tay vào trong túi cáo.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt thâm thúy mang theo ý cười nhàn nhạt, ngược lại khiến cho thần sắc anh nhu hòa một ít.
Lòng bàn tay Tần Noãn Dương còn đang bóp chặt chiếc thẻ phòng, nhìn thời gian, thấp giọng dặn Tiểu Lăng, “Ngày mai chị nhớ qua gọi em, gọi không được thì bảo nhân viên khách sạn đưa thẻ phòng cho, nhất định phải gọi cho bằng được. Giờ em buồn ngủ lắm rồi, lát nữa chị nhớ bảo họ em không cần phục vụ gì hết, tạm thời đừng quấy rầy em.”
Ngẫm nghĩ một chút cô lại bồi thêm một câu, “Nếu ngày mai em không chịu rời giường, chị cứ hất chăn của em đi...”
Dứt lời, như nghĩ ra gì đó, cô đột nhiên ngước lên nhìn Đường Trạch Thần một cái, giọng ép xuống càng thấp hơn.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh bước ra ngoài trước, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tắm xong, cô thay áo ngủ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì ngoài cửa vang lên tiếng của nhân viên phục vụ phòng, “Xin lỗi đã làm phiền, thứ cô cần tôi đã mang lên rồi, xin cô mở cửa một chút.”
Lúc Tần Noãn Dương đi đến cửa mở hé cửa ra trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, “Nhưng tôi đâu có gọi gì.”
Nhân viên phục vụ thoáng sửng sốt, chừng như muốn xác nhận lại, “Chắc chắn là gọi đến số phòng này của cô mà, hay là cô bước ra đây xem thử một chút.”
Tần Noãn Dương do dự một thoáng, cuối cùng vẫn mở cửa ra, nhưng khi nhìn thấy thứ trên tay nhân viên phục vụ, sắc mặt lập tức đen lại, “Anh có chắc tôi cần dùng đến những thứ này không?”
Nhân viên phục vụ đang cầm một hộp áo mưa, một tuýp thuốc bôi trơn cũng hơi ngẩn người, “Vậy phiền cô đợi một lát, tôi xác nhận lại lần nữa.”
Giờ Tần Noãn Dương cũng không vội, tựa người vào khung cửa nhìn anh nhân viên phục vụ gọi bộ đàm xác nhận, tiếp tân tra lại ghi chép cuộc gọi, lúc nghe báo số phòng, cô nhướng mày một cách ý vị, chỉ tay về phía phòng kế bên, “Phòng kia phải không?”
Nhân viên phục vụ nhã nhặn xin lỗi, “Ngại quá, đã làm phiền cô nghỉ ngơi.”
“Không sao.” Tần Noãn Dương cười cười, cũng không vội đóng cửa cứ vậy tựa người vào khung cửa nhìn nhân viên phục vụ gõ cửa phòng Đường Trạch Thần cùng câu nói y hệt câu vừa nãy nói với cô.
Nếu cô nhớ không lầm, Đường Trạch Thần cùng với trợ lý của mình cùng nhau vào phòng.
Vừa nghĩ đến đây, não cô lập tức không khống chế được mà suy diễn đủ thứ sau đó thì hoàn toàn không ngừng lại được.
Đường Trạch Thần ra mở cửa rất nhanh, khi thấy thứ trên tay nhân viên phục vụ thì sắc mặt lập tức đen lại, “Anh chắc là tôi gọi những thứ này chứ?” Lời vừa dứt thì anh cũng vừa nhìn thấy Tần Noãn Dương.
Cô đang tựa người vào khung cửa, khóe môi còn mang theo ý cười nhưng vẻ mặt lại cực kỳ vô tội, “Chắc là anh hay trợ lý gọi, vừa nãy nhân viên phục vụ gõ nhầm phòng...”
Cô nói xong câu này, thời gian giống như bị dừng lịa vậy, Tần Noãn Dương cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình đột ngột hạ thấp, đang định đánh bài chuồn thì lại thấy anh đón lấy hộp áo mưa, trong giọng nói mang theo ý cười, “Trợ lý của tôi gọi, là bao tay cao su và xi đánh giày.”
Tần Noãn Dương hơi ngớ ra, Đường Trạch Thần đã dùng cách nói rất đơn giản phân tích tình huống, tổng kết lại đại khái là tiếp tân không nghe kỹ lưỡng, vì vậy đem sai đồ lên sai phòng...
Cô sờ sờ mũi, vì lòng dạ tiểu nhân của mình mà thấy xin lỗi cực kỳ, vừa định quay về phòng ngủ thì thấy anh đột nhiên cầm lấy hộp áo mưa sau đó quay đầu nhìn cô, môi vẽ lên một đường cong, “Đồ cũng đã đưa đến rồi, người sao không qua?”
Tần Noãn Dương mắt trợn trắng, chuyện này không phải giải thích rõ ràng chỉ là hiểu lầm rồi sao? Sao chuyện lại dính đến cô thế này?
Còn đang ngây người thì anh đã vươn tay tóm lấy cổ tay cô kéo qua, “Cô ở đây đợi nãy giờ chẳng lẽ không phải có chuyện tìm tôi sao?”
“Có phải anh hiểu lầm gì đó không?” Tần Noãn Dương mặt lập tức tái đi, giãy dụa mấy lần không giãy ra được thì quay đầu nhìn nhân viên phục vụ kia cầu cứu, “Giúp tôi với, tôi không quen người này.”
Ngược lại Đường Trạch Thần ung dung cười, trực tiếp vòng tay qua eo kéo cô vào trong phòng, nhấc tay sập cửa lại, chỉ có điều lực đạo không khống chế tốt, cửa không sập vào hẳn mà chừa lại một khe nhỏ.
Tần Noãn Dương sợ đến mặt tái mét, trợn mắt nhìn anh bằng ánh mắt phòng bị, “Đường tiên sinh, tôi không phải loại phụ nữ nửa đêm nửa hôm đi gõ cửa phòng cười, tôi đối với anh cũng tuyệt đối không hề có ý tưởng không an phận nào, thật đó, anh phải tin tôi!”
Đường Trạch Thần kéo cô vào trong phòng, nửa đè nửa ấn cô vào tường, hơn nữa hoàn toàn không có ý định thay đổi tư thế, cứ như vậy nhìn cô, rất nhẹ, rất nhạt thốt lên, “Cô biết tôi.”
Tần Noãn Dương nhất thời không biết trả lời thế nào, cảm giác tự tay tát vào mặt mình này... thật sự rất đau.
Cô thở ra một hơi thật nhẹ, thiếu chút nữa là giơ tay lên đầu hàng, “Phải, tôi biết anh, làm sao có thể không biết chứ? Nhưng anh đâu có biết tôi, cho nên suy cho cùng, chúng ta vẫn là không quen biết.”
Đường Trạch Thần tiếng tăm lẫy lừng trong giới kinh doanh, từ các xa xí phẩm bắt đầu, các sản phẩm mà anh ta kinh doanh từ châu báu, xe hơi, giày hiệu, túi xách hàng hiệu, quần áo hàng hiệu đủ các chủng loại. Mấy năm liền đều có tên trong top 100 doanh nhân hàng đầu do Forbes bình chọn.
Nhận được lời mời làm người phát ngôn cho bất cứ xa xí phẩm nào mà anh ta kinh doanh cũng đều mang lại sức ảnh hưởng cực lớn. Một nhân vật khiến ai cũng phải chú mục như vậy, cô làm sao không biết được đây?
Lời của cô vừa dứt thì nhìn thấy tia sáng bừng lên trong mắt anh, chừng như đang ngẫm nghĩ gì đó sau đó khóe môi hơi nhếch lên, lúc này mới hơi thả cô ra, ung dung cởi cà vạt xuống, thuận tay ném hai thứ kia vào sọt rác gần đó, “Tôi biết cô.”