Đường Trạch Thần mới vừa cúi đầu xuống định hôn cô thì lại nghe một tiếng cạch, cửa mở ra, anh theo bản năng hộ Tần Noãn Dương vào trong ngực mình, lúc này mới ngước mắt nhìn lên.
Mễ Nhã vẻ mặt lúng túng đứng ở ngay cửa của phòng thu âm, dưới chân là một túi siêu thị, những trái táo lăn lông lốc trên sàn.
“Cái kia...thực xin lỗi.” Cô lắp bắp nói, vội vàng lấy tay che mắt, “Tôi không biết hai người đang làm chuyện thiếu nhi không nên biết nha.”
Gò má đang dán nơi ngực anh độ nóng đã tăng cao đến dọa người, Tần Noãn Dương cắn môi, thẹn quá thành giận cách một lớp y phục cắn lên lồng ngực rắn rỏi của anh một cái.
Đường Trạch Thần ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, chỉ là cả người hơi cứng lại, một lúc sau mới thả lỏng trở lại, bàn tay đang giữ sau ót cô vỗ nhẹ một cái, “Buông ra.”
Tần Noãn Dương lúc này mới nhả ra, hai tay đổi lại vòng qua eo của anh, ôm chặt lấy, nói gì cũng không chịu buông ra.
Đường Trạch Thần bị hành động trẻ con của cô chọc cười, ánh mắt lạnh lùng quét qua, “Còn không ra ngoài?”
Mễ Nhã lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng nhặt nhạnh túi mua hàng rồi biến nhanh như một làn khói.
Đợi người đi rồi, bầu không khí ái muội lúc nãy cũng lập tức không còn, chỉ còn lại một cảm giác lúng túng đến khiến người ta muốn tìm một cái hang trốn vào trong đó... Haizz, Tần Noãn Dương cô da mặt mỏng, đành chịu thôi.
Đường Trạch Thần cam chịu đứng im để cô ôm một lúc, khi thấy thời gian cũng muộn rồi mới cười nhẹ, “Tối nay định qua đêm ở chỗ này?”
Tần Noãn Dương lắc đầu, ôm anh càng chặt hơn một chút.
“Vậy về nhà.” Lúc nói chuyện, bàn tay đặt nơi eo cô hơi dùng sức một chút, dễ dàng nhấc cô lên khiến cô không thể không buông đôi tay đang ôm anh ra, một tay kia của anh đặt dưới khuỷu chân cô, trực tiếp ôm ngang kiểu công chúa.
“Anh mau thả em xuống.” Cô đá hai chân trong không trung, “Để người khác thấy thì kỳ lắm.”
Tầm mắt Đường Trạch Thần nghiêng nghiêng nhìn cô, giọng đè xuống thật thấp hỏi, “Tối nay đi nhà anh?”
Tần Noãn Dương mắt không chớp nhìn anh, lắc đầu, “Vào lúc thế này, lời mời thế này không tốt lắm...”
“Thì ra em có lòng dạ bất chính với anh.” Đường Trạch Thần vẻ mặt đường hoàng nhìn cô, ánh mắt đó so với ánh mắt vừa nãy nhìn Mễ Nhã quả thực một trời một vực.
Tần Noãn Dương bị chất vấn đến trợn mắt há miệng, “Em nào có...”
“Đã lâu không gặp, anh muốn tâm sự với bạn gái anh thì thế nào? Trừ phi em muốn phi lễ anh.” Lần này lời lẽ càng thêm hùng hồn, chỉ có điều, ý cười nồng đậm trong đáy mắt cuối cùng vẫn bán đứng anh.
Tần Noãn Dương nhìn hiểu được, đưa tay đấm anh một cái, xoay người bước đi.
Người này... thực sự quá vô sỉ!
Mới đi được mấy bước, cô lại cảm thấy không đành lòng. Hai người nói sao cũng đã tách ra hơn một tuần lễ, cô thật không dễ dàng gì mới quay về được, ban ngày làm việc đã được xếp dày đặc rồi, thời gian rảnh rỗi chẳng có bao nhiêu, nghĩ vậy, bước chân cứng rắn dừng lại, xoay người lại nhìn anh.
Túi mua hàng của Mễ Nhã để ngay ở cửa, trước khi rời đi anh tiện tay nhấc nó theo, thấy cô dừng lại, anh rất tự nhiên tiến lên nắm lấy tay cô, mười ngón đan xem.
Vào lúc này, studio đã rất vắng người, thang máy cũng không phải ngoại lệ.
Tần Noãn Dương len lén nhìn hình ảnh phản chiếu của anh từ vách kim loại của thang máy, lắc lắc tay anh, “Mễ Nhã gởi lịch làm việc của em cho anh?”
“Ừ.” Hơn nữa là cực kỳ chi tiết, tùy thời tùy lúc cập nhật.
Đến tầng trệt mới phát hiện đã rất muộn, gió đêm lành lạnh thổi qua, hai bên đường đèn hoa muôn màu, ban đêm mang theo sự náo nhiệt riêng của nó.
Mễ Nhã xoa xoa chiếc bụng đang đánh trống của mình, cô cũng không muốn về sớm như vậy nên dứt khoát nhận lời đề nghị ăn khuya, cùng nhau tới hội quán TC.
Ăn xong thì đã hơn 10 giờ tối, Đường Trạch Thần bảo Lý Mục đưa Mễ Nhã về còn mình lái xe đưa Tần Noãn Dương về căn hộ của cô.
Gần giữa tháng 9, đây là lúc thời tiết ở thành phố này oi bức nhất, trong xe điều hòa im lặng tỏa hơi lạnh, cô rốt cuộc không chống được cảm giác mệt mỏi, tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe một đường đi đi, dừng dừng nhưng vẫn rất nhanh tới dưới lầu căn hộ của cô.
Đường Trạch Thần dừng xe, cô che miệng ngáp một cái, thấy trên mặt anh cũng có chút mệt mỏi, nhịn một hồi, cuối cùng vẫn đề nghị, “Mệt mỏi lái xe không an toàn đâu. Anh có muốn gọi điện thoại cho tài xế tới đón không?”
Đường Trạch Thần nhìn cô, day day huyệt thái dương cười, “Khuya rồi đấy.”
Tần Noãn Dương cúi đầu ngẫm nghĩ, tuy rằng cảm thấy có chút không thỏa đáng nhưng thấy vẻ mệt mỏi của anh, vẫn nói, “Nếu như anh không ngại, tối nay ngủ tạm ở phòng dành cho khách trong nhà em một đêm?”
Lời vừa dứt, bản thân cũng thấy hơi lúng túng. Rõ ràng vừa nãy còn hùng hồn cự tuyệt đề nghị đến nhà anh, giờ bản thân lại tự đề xuất...
Nhưng ngẫm lại, bọn họ đang là bạn trai bạn gái chính thức của nhau, có sao đâu chứ?
Đường Trạch Thần trầm ngâm một chút, gật đầu, cùng cô cùng nhau xuống xe, đi đến siêu thị mini gần đó mua một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân và áo ngủ rồi cùng cô lên nhà.
*****
Lần cuối cô ở căn hộ này cách đây không lâu, trong phòng vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, xem ra Mễ Nhã vẫn sắp xếp người đến đây quét tước dọn dẹp để phòng khi cô lại mà có chỗ nghỉ ngơi.
Tần Noãn Dương vào đến nhà, cảm giác mệt mỏi đã vơi đi mấy phần. Cô vào bếp nấu một ấm nước.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Trạch Thần đến đây, đây là một không gian nhỏ mang đậm phong cách của cô, màu giấy dán tường rất sáng, những đồ gia dụng bài trí trong phòng cũng hoàn toàn lộ ra sở thích của chủ nhân, nhã nhặn mà đầy phẩm vị.
Bởi phòng dành cho khách đã lâu không có ai ngủ nên cô đi đến đó xem một lượt trước, thuận tiện thay drap giường và vỏ gối.
Đường Trạch Thần thấy cô vừa vào nhà thì đã bận rộn liền tay, dứt khoát đi vào phòng bếp, mang theo túi siêu thị của Mễ Nhã và một túi đồ khác. Vừa nãy lúc ở hội quán TC anh có nhờ quản lý đến tiệm thuốc gần đó mua một hộp thuốc ngậm và một túi trung dược nhỏ cùng một hộp hạt đười ươi.
Bây giờ lấy ra ngâm giúp cô một ly đười ươi, đợi khi cô xong việc là vừa vặn uống được, lại rửa hai quả táo cắt thành một dĩa, lúc bê ra cũng là lúc cô từ trong phòng dành cho khách đi ra. Lúc thấy đồ trong tay anh, nhất thời sửng sốt, “Anh mua lúc nào vậy?”
“Bảo quản lý mua.” Anh đặt ly xuống bàn, “Còn hơi nóng, đợi lát nữa nguội đi rồi hẵng uống.”
Tần Noãn Dương gật đầu, đưa áo ngủ trong tay cho anh, chỉ tay về phía nhà vệ sinh chung nằm bên ngoài, “Phòng tắm ở bên trong, anh tắm xong rồi nghỉ ngơi cho sớm.”
Đường Trạch Thần cúi đầu nhìn cô, cũng không nói gì thêm, lấy áo ngủ từ trong tay cô, đi vào trong.
Phòng khách và nhà vệ sinh chung cách nhau không xa vì vậy cho dù đóng cửa thì tiếng nước chảy lào xào kia vẫn vọng vào tai một cách rõ ràng, Tần Noãn Dương nghe một hồi thì bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng suy nghĩ bay xa đến mức khiến bản thân mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể mở tivi lên hòng che lấp tiếng nước kia.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn không ngăn được tâm viên ý mã, nhất là khi cô cầm ly lười ươi kia lên nhấp một ngụm, nước uống vào trong miệng gần như đang nhộn nhạo trong dạ dày cô, nóng đến mức cả người cô đều có chút phát nhiệt.
Còn đang xuất thần thì Đường Trạch Thần đã đi ra, mái tóc ướt nước còn đang nhỏ giọt, chiếc áo ngủ chất lượng chẳng ra làm sao kia mặc ở trên người anh không ngờ lại mặc ra được cảm giác thời thượng giống như người mẫu đang mặc vậy.
Anh đang cầm một chiếc khăn lông lau tóc, vừa lau vừa đi về phía cô. Thấy ly nước đã uống hết nhưng táo thì chưa động đến một miếng, “Không thích ăn táo sao?”
Tần Noãn Dương sắc mặt có chút lúng túng, “...ừm... em ăn no quá, ăn không nổi nữa.”
Đường Trạch Thần nhìn bộ dạng câu nệ của cô, chỉ cảm thấy buồn cười, “Không ăn nổi thì để lại cho anh.”
Nói rồi, thấy cô còn ngồi ở sofa không nhúc nhích, không khỏi quay đầu sang hỏi, “Còn chưa buồn ngủ sao?”
“Không phải.” Tần Noãn Dương lắc đầu, lấy khăn lông từ trên tay anh qua, nửa quỳ trên sofa tiếp tục công việc lau tóc của anh, “Không phải anh nói đã lâu không gặp phải tâm sự sao?”
Đơn thuần tâm sự???
Trong đầu Đường Trạch Thần xẹt qua bốn chữ này, đôi mày hơi nhướn lên, cầm dĩa táo qua từng miếng từng miếng thong thả ăn, hai người giống như đã thỏa thuận trước, đều bảo trì một sự im lặng không nói thêm gì nữa.
Lau một lúc, tóc đã khô quá nửa, cô rũ mắt nhìn sườn mặt tuấn dật của anh, nhỏ giọng hỏi, “Thực ra em có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi anh.”
“Ừ.”
“Lúc đầu anh bảo em giúp anh quản lý hội quán TC, sau đó càng có nhiều thủ tục tương quan qua tay em, em cảm thấy mính sắp trở thành chủ của cái nhà hàng này luôn rồi, chỉ còn thiếu việc ký tên chuyển nhượng qua cho em nữa thôi...” Cô ngừng một chút, nhỏ giọng hỏi, “Có phải liên quan đến nhà họ Đường không?”
Đường Trạch Thần không nói đúng sai, chỉ đáp, “Hội quán đã được chuyển sang tên của em rồi.”
Tần Noãn Dương ngớ người, nhất thời không phản ứng lại kịp. Tối nay khi cô đến hội quán TC ăn khuya mới đột nhiên nghĩ đến chuyện này, định tìm cơ hội thuận tiện hỏi một chút, ai ngờ lại hỏi ra một đáp án như vậy.
Đường Trạch Thần trầm ngâm một chút, kéo tay cô, lấy khăn lông vắt lên thành ghế, lúc này mới giải thích, “Xin lỗi em, chuyện này anh không nên giấu em.”
Ngừng một chút, lại tiếp, “Lúc đó nhà họ Đường đang đánh giá lại tài sản của anh, một phần tài sản phải cắt đưa lại cho nhà họ Đường. Hội quán là lúc đầu một tay anh sáng lập ra, không hề đụng tới một đồng tiền của nhà họ Đường, dĩ nhiên không có khả năng đem nó gom chung với những tài sản phải cắt đưa lại. Lúc đó vốn định để Phương Tử Duệ tạm thời đứng tên hộ anh nhưng Tử Duệ quá thân với anh, bất kỳ một động tác nào của hai người nhà họ Đường dĩ nhiên sẽ biết. Vừa khéo gặp được em...”
Nói đến đây anh dừng lại, không nói tiếp nữa.
Lúc đầu, cái gọi là thiếu một người quản lý chẳng qua chỉ là biểu hiện bề ngoài còn trên thực tế là anh ngấm ngầm chuyển hội quán TC sang tên của cô...
“Nhưng em nhớ em đâu có ký tên.” Nói rồi, cô lập tức hiểu ra vấn đề. Làm gì cần cô phải tự tay ký tên đâu chứ? Tên của cô cũng không quá nhiều nét, muốn bắt chước đối với Đường Trạch Thần còn không dễ dàng sao? Những thủ tục còn lại, anh chỉ cần dùng chút xíu quan hệ là sẽ đâu vào đấy cho nên chuyện này làm gọn gàng đến mức cô là người trong cuộc mà hoàn toàn không biết chút gì.
Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn như cũ không thể che dấu được sự kinh ngạc của mình, “Sao anh lại liều như vậy chứ? Lúc đó đã biết gì về em đâu thế mà dám...”
Đường Trạch Thần thấy cô không tức giận vì bị giấu diếm, có hơi thở phào một hơi, khi lần nữa lên tiếng thì lại lẽ vẻ tùy ý, lười nhác trước giờ, “Sao lại không dám chứ? Anh cũng phải thành thật với em nói với em một chuyện, anh đối với em... là dự mưu đã lâu.”
Anh ngay từ lần đầu gặp cô đã có ý định cùng cô cả đời, chỉ có một cái nhà hàng, nếu bảo là đưa cho nhà họ Tần làm sính lễ cũng chưa chắc người ta để vào mắt nữa là...
Tần Noãn Dương nhất thời nói không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là thế nào, trong lòng có một cảm giác chua chua, trướng đầy, cô phân không rõ rốt cuộc là vui vẻ hay là thế nào. Điều duy nhất cô biết chính là cả trái tim như được lấp tràn đầy, một loại cảm xúc mang tên “Đường Trạch Thần” đang chậm rãi dâng tràn trong lòng, chậm rãi mọc rễ nảy mầm.
Cô hé miệng muốn nói gì đó nhưng lời đã đến miệng rồi lại cảm thấy có chút không thích hợp, lại lặng lẽ nuốt trở về, rũ mắt nhìn bàn tay mình, hồi lâu mới nhỏ giọng nói, “...vậy em về phòng nghỉ ngơi trước.”
Đường Trạch Thần bản thân đối với cô mà nói chính là một sự dụ hoặc, càng đừng nói đến khi biết anh đối với cô có tâm, cô căn bản là chạy không thoát.
Đường Trạch Thần biết cô còn chưa làm rõ những cảm xúc trong lòng, bàn tay đang nắm tay cô chậm rãi buông lơi, nhẹ gật đầu.
Cô đứng dậy, vòng qua bàn trà đi về phòng mình. Đường Trạch Thần thấy cô đi như muốn trốn, trong lòng thắt lại, không nhịn được lên tiếng gọi, “Noãn Dương.”
“Dạ?” Cô quay đầu nhìn anh.
Đường Trạch Thần đứng dậy, rảo mấy bước đã đi đến trước mặt cô.
Phòng cô đang mở đèn, ánh sáng màu quýt không sáng lắm, trái lại có một cảm giác ấm áp dễ chịu. Ánh sáng đó hắt lên bóng dáng hai người, vô hình chung lại tạo thành một cái bóng chung.
Trong một bầu không khí mà bất luận làm cái gì cũng mang đến cảm giác bị phóng đại lên nhiều lần thế này, anh quả thực không yên tâm để cô một mình suy nghĩ lung tung.
“Nếu không thích anh như vậy, em có thể trực tiếp nói với anh.” Anh giọng nói nhu hòa, ẩn ước mang theo một chút dò xét, chỉ sợ cô có phản ứng quá khích, “Anh chưa từng tốn hao tâm từ vì ai, cũng chưa có kinh nghiệm gì cả, đối xử với em tất cả đều dựa vào bản năng. Chuyện này vốn dĩ định tìm một cơ hội thích hợp nói cho em biết, nhưng trước tiên em phải tin tưởng anh, đối với em trước giờ anh không hề có ý lợi dụng.”
Thực ra Tần Noãn Dương cũng không cảm thấy... có người nào sẽ đem bản thân lập nghiệp tâm huyết hai tay dâng cho người khác là vì muốn lợi dụng người đó.
“Không phải như anh nghĩ đâu...” Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt chuyên chú lại long lanh động lòng người, “Em chĩ chưa nghĩ ra làm thế nào để đáp lại anh thôi.”
“Không cần.” Anh nhẹ thở ra một tiếng, đôi mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra, “Em chỉ cần luôn ở bên cạnh anh, những chuyện khác để anh làm.”
“Đường Trạch Thần...” Cô níu tay áo anh, khi đầu ngón tay hơi lạnh của cô chạm vào da anh, hô hấp trở nên có chút hỗn loạn, “Em cảm thấy em có rất nhiều chuyện không biết...”
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt rơi trên xương quai xanh của anh, trong giọng nói có chút rầu rĩ, “Ngoại trừ muốn đối xử tốt với anh ra, những thứ khác cái gì em cũng không biết.”
Còn anh, trong đoạn tình cảm này giữa hai người lại bỏ ra quá nhiều. Cho dù là đối đãi với cô hay nương theo cô hay che chở cô, đều đã làm được quá nhiều. Sự dụng tâm của Đường Trạch Thần đã vượt qua kỳ vọng của cô quá nhiều.
Đường Trạch Thần chưa trả lời cô.
Cả không gian rất im ắng, im ắng đến mức ngay cả tiếng gió cũng có thể nghe rất rõ ràng, mà bởi vì anh mãi không có phản ứng gì, thân thể cô càng lúc càng căng cứng. Nhưng cô vẫn không dám ngước lên nhìn anh, thậm chí không dám nhúc nhích một cái.
Dưới bầu không khí an tĩnh như vậy, trong lòng cô càng thêm rầu rĩ, bàn tay đang níu tay áo anh cũng dần thả lỏng ra, đợi khi đầu ngón tay cô rời khỏi tay anh, cô hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu thì đã thấy anh cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực phất trên mặt cô.
Còn chưa hết sửng sốt thì anh đã cúi thấp hơn, môi chuẩn xác rơi xuống, ngậm lấy môi cô.
Hai tay Tần Noãn Dương bị anh nắm sít sao, khóa lại sau lưng, một tay còn lại đặt nơi thắt lưng cô hơi dùng sức siết lại, cả người như bị nhấc cao lên một chút, dán sát vào người anh.
Anh hôn rất dùng sức, giống như muốn nghiền nát môi cô vậy, ma sát có chút đau đớn.
Lần này anh không nương theo cô nữa, hôn vừa vội vừa gấp. Cô ngưỡng cổ có chút mỏi, khoang miệng nơi đầu lưỡi anh lướt qua mang theo từng hồi tê dại, cả người giống như có chút nhũn đi.
Kiên trì không bao lâu liền cảm thấy tư thế này quá mệt nhưng hai tay bị anh bắt tréo ở phía sau, muốn động lại không động được.
Tần Noãn Dương cắn nhẹ đầu lưỡi anh, thấy anh mở mắt nhìn qua, nức nở nói, “Em như vậy không thoải mái...”
Anh không nói nhưng tay chậm rãi thả ra. Chính ngay lúc Tần Noãn Dương tưởng rằng nụ hôn này cứ vậy kết thúc thì anh đã ôm cô lên, đi mấy bước trở lại sofa, cứ thế áp cô giữa sofa và mình.
Sau đó lần nữa cúi xuống, lần nữa hôn lên.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô chỉ nghe được giọng nói trầm trầm, khàn khàn của anh mang theo một loại dụ hoặc khó mà cự tuyệt ở bên tai cô nói, “Em cố ý...”
Cố ý dụ dỗ anh!