Thời gian cứ như vậy trôi qua, trận đấu Quiddich giữa Ravenclaw và Hufflepuff diễn ra thật nhàm chán và tẻ nhạt. Bởi vì ‘những người thành thật’ và ‘con mọt sách’ chỉ biết tuân thủ nội quy luôn luôn không ‘vô ý’ làm hại người khác. Cho nên chẳng có cầu thủ nào bị ngã xuống do bị trái bóng đập trúng cả.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về nhà Hufflepuff. Chuyện này cũng chẳng có gì phải bàn, học sinh nhà Ravenclaw chẳng bao giờ quan tâm chuyện thắng thua. Họ chỉ nhiệt tình yêu thương học tập.
Cho dù nếu có chuyện để bàn luận thì cũng chỉ là...
“Cô ấy là Cho Chang đúng không?”
“Tư thế cô ấy ngồi trên chổi bay thật là đẹp!”
“Nghe nói cô ấy học năm ba, là công chúa nhà Ravenclaw đó, thành tích học tập cũng rất tốt”
......
Tiếng thì thầm bàn tán xung quanh khiến Lisa khá mất hứng, cô nàng bĩu môi suốt giờ ăn cho đến khi về kí túc xá cũng không thấy khá hơn chút nào. Serena không có ý định an ủi cô nàng, cô hiện tại phải chịu không biết bao nhiêu ánh mắt lén lút đã thấy đủ phiền rồi, còn hơi đâu mà đi để ý đến người có tính cách thất thường kia.
Điều khiến cô không hiểu là thì thầm thì cứ thì thầm đi, vì sao cô chẳng liên quan gì đến cô nàng được cho là công chúa Ravenclaw Cho Chang mà mỗi khi cô xuất hiện thì tiếng nói lại im lặng và sau đó là hàng chục ánh mắt dò xét??
Và sau đó thì đề tài thảo luận của họ lại có tên của cô, ví dụ như thế này:
“Wilson cũng là người phương đông nhỉ?, mình thấy cô ấy khá giống Cho”
“Mình nghĩ Cho là nữ xinh đẹp nhất nhà Ravenclaw rồi đó!”
“Không phải, Wilson vẫn đẹp hơn chứ, cô ấy thật nổi bật”
“Đúng vậy, giáng sinh mình còn tặng quà cho Wilson nữa, không biết cô ấy có đọc thiệp mời của mình không?”
....
... ....
... ... ...
Sau một thời gian im lặng chính là những ánh mắt nóng bỏng phóng tới trên người cô, kèm theo bầu không khí quỷ dị.
Lisa Turpin không hiểu vì sao lại nở một nụ cười như kiểu rất đắc ý, sau đó còn làm bộ thở dài:
“Thật đáng tiếc, cậu mới chỉ năm nhất nha...”
Mấy người cũng biết tôi mới chỉ học năm nhất thôi á?
Serena buồn bực cau mày, sau đó bỏ ngoài tai những lời nói thiếu muối của cô nàng, cô đứng dậy:
“Mình đến thư viện đây, có mấy quyển sách đã bị mượn hết rồi”
Sau đó nhanh chóng rời đi. Kì thực lí do chính vẫn là ở kí túc xá cô vẫn không thể có thời gian yên tĩnh để nghiên cứu. Chịu đựng người khác nhìn chằm chằm còn không nói, bị Lisa Turpin quấn lấy mới càng phiền phức.
Serena theo thói quen đặt sách xuống bàn mà mình vẫn thường ngồi, rồi mới đi tìm mấy quyển sách về cao cấp ma chú. Hơn nửa năm tiếp xúc với ma pháp khiến Serena hiểu biết về thế giới này rất ít, ít đến mức khiến cô cảm thấy bất an, sau lại chủ yếu là đọc sách về độc dược mà ít quan tâm đến bùa chú. Bây giờ tri thức về độc dược của cô đủ để trả lời và nhận biết những loại độc dược cơ bản, cho nên tạm thời không nghiên cứu sâu thêm nữa, dù sao thì không được thực nghiệm cái gì cũng vô dụng.
Serena vươn tay muốn lấy quyển sách dày cộp được phủ đầy bụi trên kệ. Cô thống hận chiều cao hạn chế của mình, chưa đến một mét rưỡi căn bản không thể so sánh với mét bảy trước kia, hiện tại một quyển sách cũng không lấy được.
Vừa định rút đũa phép làm một bùa chú triệu tập đồ vật, trên đỉnh đầu thình lình phát ra thanh âm:
“Em muốn lấy sách gì?”
Cô ngẩng đầu, gương mặt đẹp trai của Cedric cúi đầu mỉm cười ôn hòa nhìn cô, anh ta chắc hẳn là chưa tức giận bao giờ, cô nghĩ.
“Ừm, quyển sách màu đen đó, không, bên phải, đúng rồi” - Serena đứng im chỉ huy ‘người tốt’ lấy sách giúp mình, sau đó thản nhiên lên tiếng - “Cảm ơn”.
“Em muốn nghiên cứu cao cấp bùa chú?”
Cedric đi theo sau cô hỏi, sau khi nhìn thấy tên của cuốn sách thì anh có giây lát giật mình, cô bé này mới chỉ học năm nhất thôi đó.
“Sẽ rất nguy hiểm”
“Chỉ là đọc qua mà thôi” - Cô thản nhiên nhìn anh, kiên nhẫn trả lời, không hiểu sao đứng trước vị học trưởng này cô lại không thể nào có ác cảm, ít nhất thì so với mấy vị huynh trưởng nhà mình cũng thích hơn.
Cedric ngồi đối diện với cô, nhắc nhở cô bé tóc đỏ này:
“Tốt nhất đừng thử nghiệm, em mới học năm nhất, ma lực còn trong thời kì tạm ổn định, không nên tiêu hao quá nhiều ma lực, sẽ không tốt”.
Serena gật đầu tiếp thu, được một học trưởng chỉ điểm vẫn là tốt, trước kia cô chỉ có thể lần mò một mình, muốn hỏi các giáo sư thì chỉ trong phạm vi bài học. Những người khác trong kí túc xá nếu không bài xích cô thì cũng đọc sách một mình, không người có thể hỏi. Lisa và Luna mặc dù là thuần huyết nhưng năng lực còn không bằng cô thì có hỏi cũng vô dụng.
May mắn cô mới chỉ tự học một số bùa chú trong sách giáo khoa cơ bản, nội dung trong đó không gây nguy hiểm gì, nếu đánh bậy đánh bạ tự học thì chỉ có vào đường chết. Cũng giống như chế tạo thuốc hóa học thôi.
Nhìn đối phương đang bình thản viết bài luận ở đối diện, Serena hiếm khi không đọc sách mà nói chuyện:
“Học trưởng, anh là huynh trưởng mà, lại có thời gian ngồi ở đây?”
Gương mặt đẹp trai ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ nói:
“Chỉ có ở đây mới được yên tĩnh mà làm bài tập, cho nên anh phải tận dụng thời gian”.
“Cô thủ thư quản rất chặt” - Cô lập tức nói
Cedric mỉm cười:
“Đúng vậy, có mấy lần anh bị đuổi ra ngoài đấy”.
Serena không tin nhìn anh, nam sinh gương mẫu thành tích tốt trong lòng các giáo sư cũng bị đuổi ra khỏi thư viện? Thời kì phản nghịch?
Cedric nhìn cô, bất đắc dĩ nhún vai:
“Lúc đó bị đám bạn nối đuôi đi vào, họ không có hứng thú đối với đọc sách... kết quả là như thế đấy”
Serena tưởng tượng một chút học sinh nhà Hufflepuff đi vào đây, im lặng đọc sách. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Không phải cô khinh thường họ, mà là học sinh trong nhà này đều không yêu đọc sách, mũ phân loại cũng không chỉ dựa vào năng lực mới phán xét. Ra một Cedric quái dị là đủ, dù sao gia đình của anh đời đời đều là Hufflepuff, đi vào nhà này cũng không có gì.
“Anh trốn?” - Serena hồ nghi hỏi
“Ít nhất thì sau vài lần bị đuổi ra ngoài, họ cũng không dám vào đây nữa” - Cedric hài hước nháy mắt - “Đôi lúc họ quả thật là có chút phiền, anh cũng không muốn bài thi của mình bị điểm F đâu”
Serena bật cười, người như anh chắc hẳn là có rất nhiều người thích, bị làm phiền cũng là chuyện thường.
Hai người lại tiếp tục im lặng làm chuyện của mình, Serena đọc đến một nửa mới ngừng lại, nhìn trời đã tối mới thu gom đi về:
“Đến giờ ăn tối rồi, học trưởng”
Cedric giật mình ngẩng đầu, đứng dậy:
“Vậy cùng đi đi”
Hai người sóng vai đi ra ngoài, mặc dù dẫn đến những ánh mắt của mọi người nhưng cũng không ai cảm tưởng gì. Dù sao thì một con nhóc chưa cao đếm một mét rưỡi đi bên cạnh chàng trai hơn mét tám khiến rất ít người hiểu lầm hay chêu chọc cái gì. Rất ít, nhưng không phải không có.
Lúc cô vừa ngồi vào bàn, ngay lập tức Lisa bỏ rơi đám bạn cùng tuổi của cô nàng chạy đến hóng hớt:
“Cậu làm sao lại đi cùng Diggory thế?”
“Trùng hợp” - Cô mất kiên nhẫn cắt ngang - “Lisa, mình yêu cầu cậu dừng ngay việc ảo tưởng những hình ảnh đen tối đi, phải biết mình hiện tại còn chưa đến 12 tuổi”
“Làm sao biết mình suy nghĩ không đen tối?” - Cô nàng làm một biểu tình có tật giật mình nhìn cô.
Serena khinh bỉ, quả não đơn giản của cô nàng còn nghĩ được cái gì khác ngoài mấy thứ tào lao này nữa? cô không muốn não của mình cũng bị teo nhỏ lại, vì vậy chấm dứt đề tài:
“Không nói nữa, ăn cơm”
Cô gái tóc vàng bĩu môi trở về vị trí cũ.
Luna ngồi bên cạnh cô đột nhiên có thái độ rất kì quái, mặc dù cô bé ‘kính hồng’ này chưa bao giờ bình thường, nhưng hành động dáo dác nhìn xung quanh và thỉnh thoảng nâng tay lên đẩy chiếc kính, lẩm bẩm cái gì đó lại cho thấy cô bé này phát hiện một sự việc lí thú.
Serena cũng không chú tâm lắm. Cô hiện tại vẫn đang chú ý cậu thiếu niên tóc bạch kim bên nhà Slytherin. Draco Malfoy vẫn như thường ngày áp suất thấp cùng bạn của hắn nói chuyện, mặc dù thường xuyên thấy hai thằng nhóc to béo ngốc ngốc đi theo sau rất giống với phiên bản Vodka ở thế giớ này nhưng người chân chính nói chuyện cùng hắn chỉ có hai người, một là thiếu niên có làn da ngăm đen, người thứ hai là cô gái tóc vàng bên cạnh.
Cô suy nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó, rốt cuộc hắn đã làm gì? Số lượng học sinh trong trường không thiếu một người, cũng không có sủng vật của người nào bị mất tích, như vậy ngày hôm đó cô ngửi thấy mùi máu là chuyện gì xảy ra? Nếu có chuyện thì người gây ra là Malfoy? hắn chính là hung thủ?
Serena vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này và thấy không có khả năng cho lắm. Gin có tính giải quyết gọn gàng dứt khoát chứ không hành động để lộ ra dấu vết như thế. Gia đình Malfoy từng là tử thần thực tử, Malfoy ở trường cũng sẽ bị hiệu trưởng chú ý mà hắn còn hành động lộ liễu như vậy?
Gin sẽ không ngu xuẩn thế đâu.
Ăn tối xong, cô cùng Luna trở về kí túc xá, trên đường đi cô nàng thấp giọng hỏi:
“Serena, cậu có cảm thấy có gì đó kì quái không?”
Cô nghiêng người nhìn cô nàng, lắc đầu. Nói đùa, cô cũng không có khả năng đặc biệt như cô nàng.
Miệng Luna khẽ mở ra, cố gắng để thanh âm thật nhỏ:
“Mình không nhìn thấy Nick suýt mất đầu”
Serena ngẩn ra, con ma nhà Gryffindor?
“Rất lâu rồi không thấy ông ấy xuất hiện” - Luna tiếp tục nói - “Ông ấy rất nghịch ngợm, nhưng bây giờ lại không xuất hiện để dọa nạt học sinh, điều này có chút kì quái”
Serena lạnh run cả người.