Thời gian cứ dần dần trôi qua, Serena vẫn không tìm được manh mối gì, vụ việc bị hóa đá cũng dần dần im ắng xuống, hung thủ dường như không dám hành động thêm, cho nên không còn nạn nhân bị hóa đá nữa. Mọi người trong trường cũng dường như quên mất vụ việc này, chỉ trừ ngẫu nhiên cô thấy Granger ở trong thư viện tần suất ngày càng cao thì mọi chuyện cũng bình thường trở lại.
Serena cũng không biết rằng nguy hiểm đang đến gần mình.
Hôm nay là ngày diễn ra trận đấu chung kết Quidditch giữa nhà Slytherin và Hufflepuff, Serena thấy không có hứng thú liền trốn trong thư viện để tránh Lisa. Hôm nay thư viện rất vắng người, bởi vì hầu hết mọi người đều đi xem trận đấu - môn thể thao duy nhất của giới phù thủy mà một năm chỉ tổ chức 3 trận, vì thế đến ngay cả cô thủ thư cũng muốn đi xem.
Cho nên cô sẽ tìm được cơ hội để xem sách cấm. Mặc dù biết rằng sách cấm được bảo vệ rất tốt, nhưng ngày thường ngay cả khu vực đó cô cũng không được tiếp cận, ít nhất cũng nên thử một chút.
Đây là cơ hội chưa chắc sẽ có lần thứ hai!
“Serena, nếu trò không muốn xem Quiddich thì trông thư viện giúp cô một chút nhé”
Cô ‘dạ’ một tiếng, trong lòng lại nghĩ, cô có ở đây hay không cũng chẳng có gì khác nhau, những quyển sách ở đây đều bị bỏ bùa hết rồi, không thể mang ra ngoài, không bị rách, cũng không bị ghi bậy, thậm chí cả khu vực sách cấm cũng không mở được ra nữa mà.
Nhưng sức hút của Malfoy và Cedric, cũng thật lớn.
Serena xuyên qua quyển sách nhìn cô Pince, thấy cô ấy bước ra ngoài không quay lại nữa mới nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ tiếp cận khu vực kia.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ai biết được giây phút quan trọng này thì người cô không muốn xuất hiện lại vỗ vai mình thật mạnh:
“Biết ngay cậu lại ở đây mà”
Serena giật mình quay đầu nhìn cô nàng, bất mãn nói:
“Có thể đừng làm người khác giật mình như thế được không, Lisa? đi mà chẳng tạo ra tiếng động gì cả”
Lisa Turpin nhún vai:
“Đó là do cậu không chú ý thôi”
Không đợi cô nói gì liền kéo tay cô đi ra ngoài, vừa đi vừa oán giận:
“Làm sao cậu có thể ngồi ở đây đọc sách trong ngày hôm nay chứ? Serena, cậu phải biết một năm mới có vài trận Quiddich thôi, không mất thời gian đâu mà”
“Mình không có hứng thú” - cô nhíu mày, muốn giật tay ra - “Nếu là bóng đá thì may ra còn đi xem”
“Cái trò chơi của muggle mà cậu kể đó hả?” - Lisa nhíu mày - “Có khác nhau lắm đâu? bây giờ không được xem trò đó thì nhìn Quiddich cũng được mà”
“Mục đích của cậu kì thực là muốn mình cổ vũ cho nhà Slytherin đi?” - Serna châm chọc nói - “Cậu không nghĩ mình sẽ cổ vũ cho Huflepuff? dù sao Cedric cũng giúp mình rất nhiều”.
“Cậu dám!” - Lisa húng ác trừng cô - “Cậu phải cổ vũ cho Malfoy mới đúng, mặc dù Diggory rất đẹp trai và ưu tú nhưng cậu phải vì mình mà cổ vũ cho Malfoy chứ, đúng không?”
Cô mở miệng muốn phản bác tiếp lại bị cô nàng lôi kéo đi:
“Thôi nào, trận đấu sắp diễn ra rồi đấy, ‘kính hồng’ đang chờ”
Serena đành phải mặc kệ cô nàng kéo đi.
Cô sẽ bỏ cuộc? Đừng nhầm, mặc dù Lisa là bạn tốt của cô thật đấy, nhưng cơ hội ngàn năm có một kia sao có thể bỏ qua được? Vì vậy khi mọi người đã ngồi ổn định ở khán đài cổ vũ thì cô mới đứng lên nói:
“Mình quên mất quyển sách ở thư viện rồi” - Không đợi Lisa có cơ hội giữ lại, cô nhanh chóng lẻn đi - “Mình quay lại nhanh thôi, chắc chắn sẽ kịp trận đấu mà, giữ chỗ cho mình nhé”
Lisa đang thảo luận với bạn học về quiddich bị bất ngờ như thế chỉ đành trơ mắt nhìn cô rời đi. Cô nàng không muốn bỏ lỡ trận đấu Quiddich này, đành hậm hực ngồi tại chỗ.
Luna ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Những con ong Killer bees bay xung quanh trên người cậu ấy”
Lisa không hứng thú nói: “Ong Killer bees?”
‘Kính hồng’ gật đầu: “Sau đó lại bay ra xa, thật là kì lạ. Đó là loài sinh vật lạ nhất mình từng nhìn thấy”
“Còn cậu là loài người kì lạ nhất mình từng thấy đó”
Hai người cùng im lặng. Luna thì chìm đắm trong nghi vấn. Còn cô nàng Lisa thì không muốn nói tiếp, cầm ống nhòm nhìn xuống bên dưới.
Serena chạy thật nhanh đến thư viện, trên đường còn thỉnh thoảng nhìn thấy học sinh đi ra sân Quiddich.
“Hôm nay chúng ta sẽ cổ vũ cho Hufflepuff” - Một giọng nói từ đối diện truyền tới - “Mình hy vọng tà ác Slutherin sẽ có một màn thua thật thê thảm”
“Thật đáng tiếc khi nhà chúng ta không lọt vào trận chung kết” - Một giọng khác tiếc nuối nói.
“Không phải do cậu, Harry, là bọn chúng chơi xấu nên mới chiến thắng” - Weasley an ủi - “Chơi xấu là sở trường của bọn chúng rồi”
Serena rẽ vào hành lang, nhìn rõ hai người đi tới, là hai người trong số bộ ba nhà Gryffindor. Cô trực tiếp coi như không nhìn thấy mà đi thẳng.
“Wilson? chờ đã” - Harry Potter bất ngờ gọi lại.
“Chuyện gì?” - Serena không kiên nhẫn nói, cô hiện tai rất vội, không có thời gian để nói chuyện tầm phào. Mà cũng lạ, không hiểu cậu bé hoàng kim này vì sao gần đây luôn gọi cô lại, nói mấy chuyện tầm lao, giống như cô rảnh rỗi lắm ý.
Qủa nhiên, cậu bé đeo kính gãi gãi mái tóc vốn đã rối tung của mình, ấp úng:
“Cậu cũng không đi xem Quiddich hả”
“Không có thời gian” - Cô lạnh mặt nói - “Anh muốn nói chuyện gì?”
“Không... không có gì” - Potter ấp úng, dường như muốn tìm từ để nói nhưng không nghĩ ra.
Serena trực tiếp nói: “Quiddich sắp diễn ra rồi, nếu không đi sẽ không kịp đâu, giáo sư Hooch nói sơm hơn 15 phút”,
Sau đó trực tiếp đi hướng về phía thư viện.
Nhưng cảnh tượng ở đó lại làm cô không thể tin được!
Lúc đó Serena vẫn không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, cô chạy đến thư viện thì bắt gặp huynh trưởng của nhà cô và Granger đang ở đó, họ đều đang tìm sách.
Không muốn để cho họ phát hiện, cô vội vàng lủi mình vào những hàng giá sách cao chót vót, tìm cách đi đường vòng đến khu vực cấm. Điều này khiến cô có cảm giác hưng phấn khó hiểu, mặc dù biết mình đang làm việc xấu, nhưng cô chỉ muốn xem thử một chút mà thôi, Serena cũng tin rằng người thử tiếp cận đến khu vực sách cấm này thì cô không phải là người đầu tiên và cũng không phải người duy nhất.
Serena thì thầm một câu bùa chú mở ổ khóa. Tất nhiên, nó hoàn toàn không phản ứng gì.
Cô cầm ổ khóa lên, thấy nó trông giống như những ổ khóa bình thường của Muggle, không có gì đặc biệt. Chắc là Hiệu trưởng và các giáo sư đã hạ cấm chế tất cả các bùa chú mở khóa hay phá hủy để đề phòng có người đột nhập vào bên trong.
Như vậy hạ bùa chú cũng không được, dùng lực phá lại càng không, không nói đến phá nó thì người bên ngoài sẽ nghe thấy, với lực đạo của cô bây giờ không đủ để nó gãi ngứa.
Serena quay đầu nhìn xung quanh một ượt, chắc chắn hai người kia không chú ý đến mình sau, cô liền móc trong túi áo ra một cây thép, chiều dài khoảng một gang tay, nhọn hoắt.
Thứ này cô phải vất vả lắm mới tìm được, trong trường học cổ hủ này muốn tìm được một thanh thép nhỏ cũng không phải là dễ dàng. Không phải là cô ông thể dùng phép biến hình, nhưng ổ khóa đã bị hạ cấm chú, dùng đồ vật bị hóa phép với làm phép thì có gì khác nhau?
Merlin! Nếu có người biết cô lấy nó từ trong áo lót của một phù thủy Muggle thì mặt mũi không biết để đi đâu.
Serena bình tĩnh chọc thanh thép vào ổ khóa, vì việc lớn thì mất mặt như thế cũng đâu có gì, huống chi cô làm rất bí mật.
Nắm tay vặn vặn vài lần, một tay giữ chặt ổ khóa, một tay tiếp tục cắm sâu cây thép vào bên trong.
Nhưng cô không thể chờ đợi đến lúc nó mở ra.
Không khí chìm vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Sau đó một tiếng “tê...tê” ghê rợn cùng âm thanh của bò sát truyền tới...
“Ta giết... ta giết... giết hết các ngươi... máu...”
giọng nói thì thào không giống tiếng người, cũng không phân biệt được phát ra từ nơi nào, nó giống như tồn tại trong đầu, ở một nơi xa xăm nào đó, vang vọng đến nơi đây.
Cảm giác có gì đó không ổn, Serena chầm chậm quay đầu lại, từ từ bước ra ngoài, sau đó là những gì cô nhìn thấy.
Hai người kia giống như bị hóa đá, im lặng đến đáng sợ, vẫn giữ nguyên một tư thế không đổi. Không động đậy, không chớp mắt, họ còn thở hay không cô cũng không biết.
Serena lạnh run cả người.
Cô từ từ bước đến trước mặt họ, không thể tin được hai người này bị hóa đá, mà hóa đá khi nào cô cũng không biết. Không một tiếng động, mọi thứ đến rất đột nhiên, không hề báo trước.
Trên tay Granger còn cầm một chiếc gương nhỏ hình tròn, có vẻ như cô gái này đang soi cái gì đó, đôi mắt mở to, im lặng như một bức tượng.
Serena nghĩ, cô hình như đã tìm ra chân tướng.
“Ta giết... ta giết...”
Âm thanh rùng rợn đó lại vang lên, cô còn cảm nhận được khí lạnh phát ra từ đằng sau, Serena vội vàng quay đầu lại.
Đập vào mắt là đôi mắt khổng lồ màu vàng tròn xoe.
Trong giây lát, Serena cảm giác như hô hấp của mình bị chặn lại, thế nào cũng thở không được, cảm giác cái chết tiến đến không hề báo trước lại một lần nữa đi tới, rất đột nhiên, rất nhanh chóng.
Cô tưởng như mình sẽ chết một cách đơn giản như vậy.
Cô chết, thế thôi. Không nguyên nhân gì cả. Chỉ là chết.
Đột nhiên, trong ngực phát ra một ánh sáng kì lạ, rất mờ nhạt, rất mông lung, nó giống như không khí phát tán xung quanh rồi đọng lại thành một lớp, chắn trước mặt cô. Cách thời gian Serena nhìn thấy đôi mắt kia chỉ chưa đến một giây.
Sau đó, Serena trở lại bình thường như lúc ban đầu. giống như tất cả chỉ là ảo giác, không có bất ngờ gì xảy ra cả. Ngay cả đôi mắt màu vàng đó cũng đột ngột biến mất.
Cô cũng tưởng như thế. Nếu như bỏ qua mồ hôi lạnh trên trán mình.
Serena vội vàng chạy ra ngoài, dáo dác nhìn xung quanh.
Một mái tóc màu đỏ lướt qua, cô vội vàng đuổi theo, nhưng không thấy bóng dáng.
Cô lại một lần nữa để vuột mất.
Serena quay trở lại thư viện, không cảm xúc nhìn hai người bị hóa đá, đôi lúc sau khi biết được chân tướng và nguyên nhân thì sẽ bớt đi cảm giác lo sợ.
Cô vội vàng chạy đến phòng y tế.
Sau đó không có gì bất ngờ, trận Quiddich bị hủy bỏ, các học sinh bị cấm không được ra ngoài buổi tối. Cô trở thành nhân chứng mà không phải nạn nhân.
Có lẽ mọi chuyện sẽ thật hoàn hảo và Serena có thể về phòng ngủ một giấc nếu tính đa nghi của giáo sư Dumbledore không nổi lên và cô bị giữ lại tra khảo.
Hiển nhiên, vị hiệu trưởng đáng kính này không tin tưởng ai ngoài Gryffindor.
Serena lạnh lùng cười.