Trong cơn mưa tầm tã, cánh đồng hoang vu vốn vắng lặng càng trở nên thê lương, từng dòng máu từ xác chết chảy ra nhuộm đỏ cả lòng sông,...
Gin cười lạnh liếc nhìn xung quanh, tiếng xe ngày càng gần, FBI sắp tới, hắn biết.
Hôm nay mình sẽ chết.
Hơn 50 người, chỉ có hắn và Vermouth - người phụ nữ đáng ghét kia còn sống.
Đối thủ gần như không có khả năng công kích. Tên thám tử bị trọng thương đang ôm bạn gái nhìn chằm chằm vào hắn.
Còn lại hầu hết đều mất khả năng chiến đấu.
Chỉ còn duy nhất một người.
Sherry.
Cô gái có mái tóc màu hung đỏ, gương mặt trắng bệch, tay cầm súng run lên, nhưng vẫn dùng ánh mắt bình thản, đạm mạc nhìn hắn.
Tuy rằng sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn bình thản.
Hắn chợt nhớ tới, đôi mắt kia, đôi mắt kia, chưa từng có cám xúc nào khác.
Khóe miệng khẽ nhếch lên.
Súng của hắn. Chỉ còn một viên đạn.
Hắn từ từ giơ tay.
“Đ...O...À...N...G”
Cô gái giật mình quay lại, không thể tin nhìn hắn.
Không tin nổi đúng không? hắn dùng viên đạn cuối cùng để giết đồng bọn của mình.
Hắn chướng mắt ả lâu rồi.
Gin vất súng xuống, từ từ tiến về phía cô.
“Bắn đi”. Hắn nói, nhìn cô run rẩy lùi về phía sau.
“Trả thù cho chị gái cô”. Hắn mê hoặc, tiếp tục bước về phía trước.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Sherry, hắn càng vui vẻ. Cô làm sao có thể bắn hắn! Làm sao có thể giết người đã nuôi dưỡng cô từ nhỏ, làm sao có thể ra tay với người mà cô luôn thể hiện một loại thái độ:
Kính sợ
Gin kéo cô vào lòng, cầm tay cô đặt vào tim mình, cười tà nói:
“Phải bắn chỗ này, tôi mới có thể chết”
Đã sửa bởi lamhan lúc 30.12.2015, 12:24, lần sửa thứ 2.
“Ravenclaw”
Chiếc mũ hô lên, và ngay lập tức, một trong bốn dãy bàn đồng loạt vỗ tay tạo ra những tiếng sấm vang dội. Serena tháo mũ xuống, đi về phía họ.
Cô là một phù thủy.
Ngay từ ba năm trước, Serena Wilson đã biết bản thân không bình thường.
Mỗi lần tức giận hoặc cảm xúc bị mất khống chế, những hiện tượng kì lạ xung quanh cô sẽ xảy ra.
Ví dụ như khi cô cảm thấy phiền chán hoặc muốn yên tĩnh, cánh cửa sẽ tự động khóa trái. Lúc Serena nhìn chằm chằm vào John Wilson, em trai cô, giày của cậu ta giống như bôi dầu mà trượt xuống cầu thang để cái miệng của nó không thốt ra được những từ ngữ châm chọc. Khi chị gái cô, Elly Wilson tự cho là đúng khẳng định rằng cô là một quái vật, thì gương mặt nhẵn nhụi luôn được trang điểm một cách tỉ mỉ của chị ta sẽ lập tức mọc lên những nốt mẩn đỏ và không thể đi ra ngoài.Càng đáng sợ hơn nữa là, bộ lông mượt mà của Lucky, sủng vật yêu quý của bà Wilson nháy mắt bị thiêu rụi không còn một mảnh khi nó dám lẻn vào phòng cô rồi làm rối tung tất cả mọi thứ,....
Tất cả đều vượt khỏi sự kiểm soát của cô.
Khi đó, Serena cũng từng nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự là quái vật? Nếu không thì, tại sao lại xảy ra những hiện tượng kì lạ như thế? kì lạ đến mức còn đáng sợ hơn cả ảo thuật.
Nghi vấn đó thẳng đến sinh nhật thứ 11 của Serena mới chiếm được đáp án.
Mặc dù ông bà Wilson đối xử với cô rất lạnh nhạt, (và cô cũng chăng lưu luyến gì cho cam), thậm chí còn sợ hãi, nhưng ít nhất họ còn thực hiện đầy đủ trách nhiệm của người thân, đó là tặng cho cô một tấm ngân phiếu giá trị xa xỉ làm quà sinh nhật. Cô thì chẳng có cảm giác gì, nhưng những người trong gia đình đó lại giống như một gánh nặng được giải thoát. Đó là có thể tống khứ cô đến ngôi trường quý tộc nội trú trong vòng bảy năm. Và cơn ác mộng của họ sẽ chấm dứt ở đây khi không còn phải đối mặt và chứa chấp một quái vật bị bệnh thần kinh như cô mà vẫn được thừa kế tài sản kếch sù qua di chúc của cụ Wilson quá cố.
Nhưng bọn họ lại vui mừng hơi sớm.
Ngày hôm đó, chính xác là thời điểm cô được sinh ra 11 năm về trước, đúng đến từng giây, từng phút. Một người kì lạ đã xuất hiện.
Đó là một người đàn ông kì lạ, ông ta mặc một bộ quần áo màu đen, chính xác hơn thì, ngoại trừ gương mặt trắng bệch một cách dọa người ra, cả người ông ta đều bị bao phủ bởi một màu đen u ám. Cái mũi của ông ta rất lớn, đôi môi mỏng mím chặt, hàng lông mày cau lại. Nếu không phải Wilson là một gia đình giàu có, chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ ông ta đến đây là để đòi nợ.
Người đàn ông nói ông ta là Snape - một phù thủy.
Ông ta nói Serena Wilson cũng là một phù thủy.
Điều này khiến cho Serena - người từng chứng kiến những điều phản khoa học, từ một người lớn thu nhỏ thành một đứa trẻ 6 tuổi, người rõ ràng hẳn là đã chết trên máy bay khi nó bị nổ tung lúc mở mắt ra biết mình biến thành một đứa trẻ 8 tuổi, lúc này cũng phải nâng lên mi mắt, nghiền ngẫm những lời mà ông ta nói.
Thẳng cho đến lúc Serena chứng kiến những viên gạch tự động di chuyển, nhìn thấy yêu tinh cùng vô vàn những điều kì lạ khác, nhìn thấy chiếc đũa phép tạo ra những ánh sáng thần kì, Serena mới thật sự tin tưởng, trên thế giới này có phù thủy.
--- ------ ------ ------ --------
Serena ngồi xuống bàn dài, chào hỏi những học sinh cùng nhà bằng cái gật đầu nhè nhẹ. Điều này đối với cô đã là quá mức nhiệt tình, nếu như bình thường Serena đã trực tiếp bỏ qua màn chào hỏi mà cô cho rằng nó thật sự vô vị. Đương nhiên, đối với linh hồn của một cô gái hơn 20 tuổi (mặc dù hai phần ba thời gian là ở trong phòng thí nghiệm) thì việc làm quen với những đứa trẻ này thật sự cô không có hứng thú. Trước đây cũng thế, và bây giờ cũng vậy.
Qúa trình phân loại vẫn chưa kết thúc, nhưng hiển nhiên sự chú ý của mọi người không hề tập trung vào tân sinh, mà một bộ phận đổ dồn ánh mắt vào Snape - vị giáo sư dạy môn độc dược, mang gương mặt lạnh lẽo rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh về phía cửa sau.
Phân viện kết thúc, hiệu trưởng Dumbledore vuốt bộ râu dài đứng dậy, nói đến một số lệnh cấm, sau đó hô lên khẩu hiệu trường.
Tiếp theo, trên chiếc bàn dài trống không, một loạt thức ăn bất ngờ xuất hiện, Serena nhìn các món ăn chứa đầy dầu mỡ trước mặt có chút lo lắng sau này cần phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nếu không nguy cơ khả năng bị bệnh béo phì là rất cao.
Cả đại sảnh bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt là nhà Gryfindor ngồi ngay bên cạnh. Serena thắc mắc không biết có phải thành viên trong nhà này đều bị phụ huynh ngược đãi hay không mà họ ăn như thể sắp chết đói đến nơi vậy.
Cũng may ở đây không như thế, cô thầm nhủ, nếu không Serena không thể nào dậy nổi cảm giác thèm ăn, họ không thấy mất vệ sinh sao? bàn tay không biết có sạch không mà lại cầm cả miếng đùi gà như thế kia.
Serena rút đũa phép ra, chỉ vào bát đĩa của mình rồi thì thầm một câu bùa chú chà rửa, cô đã học nó khi nghiên cứu cuốn sách ‘sơ cấp tiêu chuẩn chú ngữ’. Thực ra Serena càng thích dùng xà phòng rửa sạch hơn, bởi vì cô không xác định dùng bùa chú có thể hay không diệt được hết vi khuẩn.
“Mình đoán Potter lại không hay ho” - Một học sinh năm hai nói, cô gái có mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh trợn ngược lên, xoay tròn - “Cậu ta cùng Weasley còn chưa đến, chắc hẳn nhà Gryfindor lại bị trừ điểm trong ngày đầu tiên của năm học cho xem”.
Mấy người xung quanh cười cười, một nam sinh nhún vai: “Potter có bao giờ hay ho đâu chứ” - Cậu ta hất mặt về phía cửa phụ, thì thầm - “nhìn thấy không? cậu bé sống sót và người hầu của cậu ta”.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, Serena lơ đễnh lướt qua, chỉ thấy một cậu bé đeo kính, mái tóc đen bù xù mở ra cửa phụ, theo sau là một cậu nhóc tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang căm giận lầm bầm điều gì đó, hai người rụt rè tiến đến bàn nhà Gryfindor.
Một học sinh năm nhất tò mò hỏi:
“Ai vậy?”
“Hai người trong số bộ ba nổi tiếng nhất trường. Theo như giáo sư Dumbledore nói, họ là anh hùng”.
“Anh..... hùng...” - Cô gái tóc vàng kéo dài giọng - “Điển hình nhà Gryffindor lỗ mãng thì càng chính xác”.
“Nhìn thấy tên nhóc tóc xù đeo kính kia không? Đó chính là Harry Potter”.
Một tân sinh thốt lên: “Ôi trời, đó là Harry Potter?” - Cô nàng dường như không tin nổi, lầm bầm - “Quá khác so với tưởng tượng của mình”.
Serena cũng có chút bất ngờ, cho dù cô là Muggle - phù thủy có xuất thân là người thường, nhưng cũng biết đến cái tên nổi tiếng trong giới pháp thuật Harry Potter.
Cậu bé sống sót.
Người mới một tuổi đã đánh bại chúa tể hắc ám, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai.
Không những thế, theo tờ ‘nhật báo tiên tri’ cho biết, cuối năm ngoái cậu ta cùng đồng bạn đã dũng cảm đánh đuổi một thế lực hắc ám tồn tại trong trường học. Điều này càng khẳng định sức mạnh của Harry Potter, mặc dù, có lẽ sự việc đã được vị hiệu trưởng từ ái đang ngồi trên kia phóng đại lên không chỉ mười lần.
“Biết không, năm ngoái nhà Gryffindor bị trừ hết gần số điểm mà nguyên nhân chủ yếu là do Potter và bạn của cậu ta” - Lisa Turpin nói - “Mặc dù chiến thắng trong trận đấu Quidditch và giáo sư Dumbledore đã cố gắng thêm điểm cho họ nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận bị đứng bét”.
Serena đặt dao dĩa xuống, cầm cốc nước bí đỏ lên uống một ngụm, sau đó nhíu mày, nó không hợp khẩu vị của cô.
“So với cậu ta thì mình càng thích Draco Malfoy” - Lisa Turpin tiếp tục lải nhải - “Mặc dù cậu ta rất hắc ám, và khó chịu. Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ta rất đẹp trai”.
“Draco Malfoy?” - Hiển nhiên đề tài của cô nàng lắm chuyện này gợi cho tân sinh, đặc biệt là tân sinh xuất thân muggle rất nhiều chú ý.
“Đúng vậy” - Turpin nâng cằm - “Nghe nói năm ngoái một mình cậu ta mang về cho nhà Slytherin 300 điểm, và không bị trừ lần nào”
“ Mình cũng biết đến nhà Malfoy” - Một nam sinh nói nhỏ - “Nghe nói tài sản của gia đình anh ta chiếm 1/3 giới phù thủy ở London”.
“Đúng vậy, và nếu không có chuyện gì xảy ra thì với tư cách là người thừa kế duy nhất, anh ta sẽ được thừa kế đống tài sản kếch xù đó”.
“Thật giàu có” - Một tân sinh sợ hai than thở.
“Nghe nói...” - Một giọng nói ngập ngừng vang lên - “Cha của Malfoy là tử thần thực tử”.
Không gian xung quanh Serena gần như im lặng xuống dưới.
Một lúc sau, giọng nói của cô gái tóc vàng mới vang lên: “Mình không nghĩ thế” - Turpin nói - “Nếu việc nhà Malfoy là tử thần thực tử là sự thật thì cha của cậu ta, Lucius Malfoy hiện tại đang ở trong Akaban chứ không phải tự do như bây giờ đâu”. Cô nàng dừng lại một chút còn nói thêm -“Đừng bao giờ tin lời Weasley nói, bọn họ luôn có thành kiến với Malf....”.
Cô nàng còn chưa nói xong thì cửa chính đột ngột mở ra.
Cả đại sảnh hơn một ngàn học sinh đồng loạt quay lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc đồng phục nhà Slytherin đứng ở đó.
Mái tóc màu bạch kim chói mắt, gương mặt đẹp trai lười biếng mà mất kiên nhẫn, đôi môi mỏng hơi mím lại từ từ đi về phía bàn nhà Slytherin.
Không gian yên tĩnh hai giây rồi tất cả lại ồn ào huyên náo như lúc ban đầu. Chỉ trừ một số nữ sinh nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Trong đó có Serena.
Không hiểu vì sao trái tim vốn bình lặng của cô từ giây phút gặp thiếu niên này lại đập liên hồi, không có dấu hiệu đình chỉ.
Không phải tình yêu sét đánh
Mà là cảm giác nguy cơ
Cực kì quen thuộc.
Bên tai cô là những lời thì thầm bàn tán
“Ai thế? đẹp trai quá”
“Draco Malfoy”.