Ánh Mặt Trời U Ám

Chương 21: Chương 21: Chương 20 (tiếp)




Buổi chiều Serena không có tiết học, cô và Luna ngồi ở bàn học trong phòng sinh hoạt chung làm bài tập. Cô có chút không yên lòng, trong đầu luôn suy nghĩ đến biểu cảm trên gương mặt của Ginny Weasley. Chỉ qua đêm nay thôi là hung thủ đã được tìm ra, không biết hắn có hành động gì không?

Serena gõ gõ chiếc bút lông gà chống cằm suy nghĩ một lúc, sau đó cầm đũa phép đứng lên:

“Luna, mình ra ngoài một lát”

Không đợi đối phương phản ứng cô liền mở cửa ra ngoài, chạy thẳng một mạch đến ngọn tháp của nhà Gryffindor, trên đường đi cô không hề thấy một bóng người, đại đa số đều ở trong phòng học hoặc ở kí túc xá, vì dù sao lệnh cấm ra ngoài vẫn còn hiệu lệnh cho đến ngày mai. Lúc Serena vừa mới bước chân vào tòa tháp thì đột ngột tiếng nói của giáo sư McGonagall vang khắp tòa lâu đài:

“Tất cả học sinh trở về phòng ngủ của nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị trở về phòng giáo sư ngay lập tức”

Serena còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức tiếng bước chân ồ ạt truyền đến, các học sinh vội vã chạy ra ngoài tạo thành một đống hỗn loạn. Câu nói của cô McGonagall được lặp đi lặp lại nhiều lần, giọng của cô khẩn trương đến mức học sinh cũng thấy hoang mang. Không lẽ hắn hành động rồi?

Serena im lặng nhìn từng người chạy qua người cô mà bản thân thì lại không hề nhúc nhích. Cô có thể đã chậm một bước, hoặc đánh giá quá cao sức nhẫn nại của hung thủ, hắn căn bản không thể chờ đến buổi tối mới hành động mà lại thực hiện luôn bây giờ.

Nếu hiện tại cô McGonagall đã khẩn trương như thế thì chắc chắn đã phát hiện ra gì rồi, nên không còn chuyện gì của cô nữa. Serena bình tĩnh quay trở lại kí túc xá.

“Serena, trò làm gì ở đây thế?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô dừng lại, quay đầu.

“giáo sư Lockhart”

Đối phương vươn tay ngáp một cái, xoa xoa mái tóc vàng được chăm sóc tỉ mỉ để tạo thành nếp:

“Ta mới chỉ chợp mắt một chút thôi . . .”

Serena quay đầu đi không để ý đến người này:

“Em phải về kí túc xá”

“Phải rồi” - Lão tắc kè nói - “Mệnh lệnh của hiệu trưởng”

Thầy cũng biết điều đó à? vậy còn không nhanh đi. Serena nói thầm, cô không muốn tốn hơi thừa lời với người này.

“Serena” - Người đàn ông luôn luôn mỉm cười và khoác lác bỗng nghiêm túc dị thường, trên gương mặt đẹp trai dường như có sự giải thoát - “Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta trong năm nay”

Cô nhíu mày.

“Em là học trò mà tôi thích nhất trong trường, thật đấy”

Cô không cần điều đó, nếu cách thể hiện tình cảm của người đàn ông này quái dị đến mức luôn trêu chọc mái tóc của cô, luôn nói những từ ngữ sến súa với cô, luôn không dạy học nghiêm túc mà nhút nhát và lấy cô làm bia đỡ đạn đồng thời tạo ra những sự việc không thể yêu thích nổi thì Serens xin miễn. Nhưng cô không nói ra.

Lockhart vươn vai, đi về phía trước:

“Có lẽ sau này sẽ không được gặp trò nữa, tôi rất tiếc” - giọng nói quay trở về như thường ngày - “À quên, giúp tôi nhắc nhở thầy Snape rằng anh ta nên gội đầu ngay và luôn”

Đó đúng thật là lần cuối cùng cô gặp Lockhart. Lần đầu tiên người đàn ông này tiên đoán một câu là đúng, có lẽ đó chính là dự cảm không tốt mà lão cảm nhận được.

Buổi tối ngày hôm sau khi phòng ngủ đã chìm trong bóng tối và sự im lặng thì Serena bị đánh thức bởi âm thanh vang vọng khắp trường học. Đó là giọng nói của thầy Dumbledore.

Tất cả mọi người lục tục đi ra khỏi phòng với bộ đồ ngủ trên người, sau đó đồng loạt đi đến đại sảnh đường tham gia bữa tiệc không được báo trước trong khi có người còn ngủ gà gủ gật.

Nhưng sau đó ai nấy đều thanh tỉnh bởi sự xuất hiện của cụ Dumbledore sau mấy tuần vắng mặt, tiếp đến là Granger vừa được cứu chữa chạy từ ngoài đến bên người Potter và la thất thanh:

“Cậu đã phá án rồi! cậu đã phá án rồi!”

Sự xuất hiện của người bán khổng lồ cũng không khiến nhiều người chú ý, khi thầy Dumbledore thông báo nhà Gryffindor được cộng bốn trăm điểm lại chẳng gây sóng gió gì bởi hiển nhiên hiệu trưởng không biết điểm số của nhà Slytherin đã vượt ngưỡng năm trăm. Nhưng khi thầy thông báo giáo sư Lockhart sẽ không tiếp tục dạy ở trường nữa thì hơn phân nửa học sinh đều la thất thanh tỏ vẻ tiếc nuối.

Serena cũng không biết tâm trạng hiện tại của cô là thế nào, đáng lẽ khi không phải nhìn thấy người này nữa cô nên cảm thấy vui vẻ, nhưng cứ nhớ đến bóng lưng cô đơn của lão trong lần gặp cuối cùng lại không thể vui nổi. Chí ít thì, con người này cũng chưa từng làm điều xấu.

Tâm trạng tiếc nuối của các học sinh cũng không kéo dài được bao lâu, khi thông báo các kì thi cuối năm nay được miễn hết thì tâm trạng hân hoan lại trở về với hầu hết mọi người, báo hiệu một mùa hè vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.