“Serena”
Cô ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn cô gái tóc vàng ngồi đối diện, với biểu cảm ngượng ngùng hiếm có tưởng chừng chưa bao giờ xảy ra trên người Lisa Turpin.
“Chuyện gì?”
“Đó là quyển sách của Cedric?”
Cô không để ý gật đầu: “Ừ, trong mấy quyển hướng dẫn cách sử dụng bùa chú có vài điểm mình không hiểu, nên phải mượn sách của Cedric. Anh ấy có những cách lý giải rất phù hợp, mình xem nên hiểu hơn rất nhiều”
Lisa vân vê tấm da dê:
“Cho mình mượn nó được không? xem xong mình sẽ trả cho anh ấy”
Serena sửng sốt, nghi ngờ nhìn đối phương, cô không cho rằng cô nàng này lại đột nhiên trở nên chăm chỉ như thế, so với việc nghĩ đến điều này, thì tin tưởng những sinh vật huyền bí của Luna tồn tại trên đời lại đáng tin hơn.:
“Cậu chắc chứ?”
Thấy đối phương gật đầu cô mới nói:
“Cậu cứ dùng tự nhiên đi, đây đều là sách cũ của Cedric, anh ấy nói có thể trả bất cứ lúc nào?”
Nhìn Lisa ôm sách như ôm vật quý rời đi, Serena thu hồi tầm mắt nghi hoặc, nắn bóp thái dương. Rõ ràng đêm hôm qua lại không được ngủ ngon. Luna ôm sách bước đến, cô nàng đẩy đẩy gọng kính, ngồi xuống hỏi:
“Lisa làm sao vậy, mình thấy gần đây cô ấy lạ lắm”
Serena nhún vai không biết, cô hiện tại đến bản thân còn không lo được, lại rảnh để quan tâm chuyện của người khác, đặc biệt là cô nàng luôn gây rắc rối này.
“Cậu ấy cảm nắng anh Cedric rồi” Cindy Work nói, cô bé là bạn cùng phòng với Lisa.
Động tác day trán của Serena ngừng lại, ánh mắt bình thản mà giọng nói lại không che dấu vẻ kinh ngạc:
“Không phải vẫn còn mê mẩn Malfoy sao? thay đổi nhanh như vậy?”
“Thần tượng thì cứ thần tượng thôi” Luna không sao cả nhún vai, cô nàng hiếm thấy có lúc quan tâm đến vấn đề khác ngoài những sinh vật và điều kì lạ “Nhưng thích thì lại là chuyện khác”
“Lisa vốn thích những anh chàng vĩ đại mà” Cindy nói tiếp “Mà học trưởng Cedric rất ưu tú.
Kính hồng cúi đầu xuống viết viết gì đó trên trang giấy “Lần trước lúc ở trên tàu tốc hành chính Cedric đã chạy đến bảo vệ tụi mình, cho nên có khả năng Lisa say từ lúc đó rồi”
Serena nghiêng đầu, cô gõ gõ chiếc bút lông gà xuống bàn, ánh mắt đăm chiêu:
“Đó là lí do vì sao gần đây cậu ấy luôn cố ý hỏi tớ đi đâu trong khi thừa biết tớ ngồi ở thư viện với Cedric, và quan tâm thái quá tới Cho Chang?”
“Có lẽ cậu ấy coi Cho Chang là tình địch” Cindy không chắc chắn lắm, cô nàng chỉ suy đoán dựa trên những sự kiện gần đây và hành động có vẻ kì quái của Lisa.
“Thế cũng tốt” Serena không thể không cảm thán sự tinh tế và mẫn cảm của cô bé kính hồng này, trước đó cô còn chỉ nghĩ rằng Lisa đang tới tuổi dậy thì và muốn so sánh với những cô gái khác cùng lứa tuổi, đặc biệt là đóa hoa nổi bật gốc Á Cho Chang. Đâu thể ngờ nguyên nhân là như thế này “Sau này mình khỏi cần phải kèm cặp cô ấy mỗi khi kì thi đến gần”
“Cho Chang rất nổi bật”
“Đúng vậy” Cô nhận xét trên phương diện của một người ngoài cuộc, giọng nói bình thản như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, trên thực tế đúng là không liên quan đến cô thật. “Thành tích ưu tú, tính cách hòa đồng, gương mặt xinh đẹp, đặc biệt là . . . Cho Chang đúng là mẫu người mà Cedric thích”
“Sao cậu biết?” Cindy trợn tròn mắt,” anh ấy nói cho cậu?”
Cô im lặng không trả lời, Luna không để ý nói:
“Serena có gì mà không biết đâu”
Cindy Work cứng họng, lại nhớ đến thành tựu của cô liền không nói thêm gì nữa.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời nhún vai, không bàn tán thêm về vấn đề này. Con gái dậy thì là thế mà. Hiện tại Serena vẫn còn một đống bài tập phải làm mà người ra đề chính là giáo sư Snape đáng kính. Nếu không phải gần đây tình thần của cô rất kém cỏi thì sẽ không để kéo dài như bây giờ. Chướng mắt.
Cô nằm gục xuống, cảm thấy mệt mỏi lan tràn khắp toàn thân. Mấy đêm liền không được ngủ ngon và hậu quả chính là hiện tại cô thấy buồn ngủ vô cùng. Không chỉ buồn ngủ, mà còn cảm thấy tinh thần rã rời, làm việc gì cũng không thấy có hứng thú.
Đột nhiên, từ bên ngoài đi tới một đám đông xì xào bàn tán, họ ngồi xuống bàn, thảo luận sôi nổi và lớn tiếng như thể vừa được nhìn thấy thứ gì đó hết sức thú vị hoặc vượt ngoài sức tưởng tượng.
Serena cau mày ngẩng đầu lên, nhìn dãy bàn họ ngồi xuống rồi thầm rủa một tiếng. Lại là Gryffindor.
Cô đen mặt ngồi yên một chỗ, không đoái hoài tới âm thanh lo lắng của Luna. Bên tai văng vẳng tiếng nói của đám nhóc.
“Mình quyết định từ hôm nay sẽ sùng bái thầy Lupin” Longbothom bày ra gương mặt ngốc ngếch, mỉm cười khoái trá nói “Lần đầu tiên trong đời mình có thể đối mặt với giáo sư Snape mà không sợ hãi”
“Thật thần kì” RonWeasley khoa trương múa tay “Đây có lẽ là một trong những tiết học hay nhất Hogwarts, mặc dù bị tụi Malfoy phá đám nhưng khoái trá cực kì”
Serena chống cằm, nghiêng tai lắng nghe. Nhắc đến giáo sư Snape mà mấy tên nhóc này lại vui vẻ như vậy?
Harry Potter cũng không nhịn được mỉm cười, hòa vào đám đông:
“Snape mà biết chắc sẽ tức lắm”
“Phải gọi là giáo sư Snape, Harry” Hermione nhắc nhở “Nhưng làm như thế là không đúng”
“Thôi nào, Hermione” Weasley can ngăn, thằng nhóc khá ngán ngẩm với tính cách nghiêm túc của cô nàng “Sự thật là Snape luôn luôn tìm mọi cách để bắt thóp chúng ta. Hôm nay chỉ nhìn như thế thôi cũng đâu có gì?” giọng nói có vẻ tiếc nuối “Lại có thằng Malfoy phá đám nữa”
Serena nhìn chằm chằm về phía đó.
Ron Weasley tiếp tục không sợ chết mà nói tiếp:
“Hãy nhớ lại mà xem, Snape mà mặc váy ngắn, trang điểm lòe loẹt và lẳng lơ thì mọi chuyện thú vị cỡ nào? Cả trường mà biết hình ảnh đó của ông ta thì vui phải biết”
“Chuyện gì vậy?” Ginny Weasley đúng lúc hỏi.
“Longbothom đã làm ra một chuyện cực kì vĩ đại” thằng nhóc khoa trương múa tay, mặc kệ Granger ngăn cản thế nào “Nó đã biến ra một Snape buồn cười nhất hành tinh”
Sau đó dùng ngữ điệu khuếch đại của nó miêu tả cụ thể mọi việc, rằng Lupin thú vị và hài hước cỡ nào, rằng Snape bị biến hóa ra sao khiến mọi người ở đó cười ồ lên.
Serena chỉ cảm thấy máu chảy trên khắp toàn thân dồn hết lên não. Đôi mắt tràn ngập lửa giận nhìn bọn chúng, hiện tại chỉ muốn lập tức cho thằng nhóc một bùa chú câm miệng và để cái mồm của nó không thể thốt lên câu nói dung tục và thiếu tôn trọng nào. Có vẻ như nó vẫn chưa rút ra được bài học nào sau khi bị trừng phạt như thế. Đánh chết không chừa.
“Đáng tiếc thằng Malfoy đã dùng bùa chú khiến Snape biến mất” Weasley kết luận “Bùa chú của nó hoàn toàn không có trong chương trình học, mình đoán nó lại học cái gì đó hắc ám từ cha của nó. Mình đã bảo mà, cả nhà Malfoy đều là kẻ xấu”
Granger bất đắc dĩ nói: “Ron . . .”
Đột nhiên, Ron Weasley nhảy cẫng lên, liên tục sờ nách của mình rồi mỉm cười không cưỡng lại được:
“Mình buồn quá . . . ha . . .ha . . .ha . . . mình buồn quá . . .”
Trước sự kinh ngạc của mọi người với cảnh tượng bất ngờ xảy ra, thậm chí không ai phản ứng kịp rốt cuộc Weasley làm sao vậy? Serena cũng nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền biết thằng nhóc bị dính bùa chú ‘cù lét’.
Cô mỉm cười, quay sang nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy đám người nổi trội đang đi đến bàn nhà Slytherin. Mái tóc màu bạc chói lóa cùng dáng người cao lớn, gương mặt đẹp trai lạnh lùng khiến nhiều học sinh không nhịn được quay đầu lại nhìn. Hiển nhiên hắn chính là người nổi bật nhất tại đây.
Trùng hợp như vậy? Serena tỉ mỉ nhìn, trong khi Ron Weasley đã ngừng nhảy cẫng lên và thay vào đó là lăn lộn trên sàn nhà trong thanh âm lo lắng của Granger. Malfoy vẫn không quay đầu mà đi thẳng về phía trước, gương mặt banh chặt cho thấy tâm trạng của hắn rất rất không tốt, thậm chí còn rất tồi tệ. Khiến ngay cả người suốt ngày cợt nhả Zabini cũng không dám ho he gì.
Cô nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân. Hai tay hắn buông thõng xuống, mắt nhifnt hẳng về phía trước, mà đũa phép hẳn là vẫn còn nằm gọn trong vạt áo.
Thậm chí khi nhìn chằm chằm vào Weasley, cô còn không phát hiện một luồng ánh sáng của bùa chú nào trên người nó.
“Mình . .ha . . .ha . . .bị làm sao vậy? . .ha . . .ha . . .ha . . .”
Ron Weasley vẫn tiếp tục cười không ngừng, mấy người nhà Gryffindor vây quanh nó, thậm chí còn muốn tiến lên đè nó lại, Granger hét lên:
“Cậu ấy bị dính bùa chú ‘cù lét’”
“Mình phải đi tìm cô McGonagall” Harry Potter lo lắng.
Serena vẫn không ngừng tìm kiếm đáp án trên người Malfoy. Không phải trực giác, mà cô chắc chắn hắn đã làm gì đó.
Cho dù điều này làm cô rất hài lòng. Nhưng vẫn tò mò.
Malfoy đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt màu lam vẫn chưa rút đi sự tức giận đáng sợ, hắn gõ nhẹ tay lên bàn.
Serena thản nhiên quay đầu đi, không hề có một chút xấu hổ khi bị bắt gặp đang nhìn người. Trên thực tế cô không hề nhìn trộm nên làm sao lại sợ bị bắt quả tang? cô là quang minh chính đại tìm tòi.
“Vô thanh chú?”
Serena thì thầm, có phải vậy không? Vô thanh chú là những bùa chú không cần dùng đến đũa phép, thậm chí đẳng cấp cao cũng không cần mở miệng hô. Mà vô thanh chú cần người có ma lực cường đại và thuần túy thể hiện, đặc biệt tập trung, đặc biệt mạnh mẽ.
Malfoy đã có thể sử dụng vô thanh chú? Serena nghi ngờ, như vậy hắn đã mạnh đến mức độ nào rồi?
Cô quay đầu lại, nhìn hắn. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu triệt để rõ ràng, một tia sáng ở trong lòng bắn ra, mang tính chất khẳng định. Không biết Malfoy suy nghĩ cái gì, dường như hắn biết cô đang suy đoán đến đó, liền nhếch miệng lên, nở nụ cười.
Cô đoán đúng rồi.
Serena thu hồi tầm mắt lại, nhìn thằng nhóc thở hồng hộc từ từ đứng lên, hiệu quả của bùa chú đã hết trước khi có một giáo viên nào xuất hiện. Canh giờ cũng thật chính xác.
Serena mặt không thay đổi tiếp tục gục xuống bàn. Đắc tội Malfoy luôn luôn là một điều ngu xuẩn.
Cho nên người thông minh như cô sẽ không bao giờ làm điều ngu xuẩn đó.