Cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân khiến Serena không nhịn được mà cuộn tròn người lại, cô mở mắt, nhìn không gian tối đen xung quanh mà không xác định được hiện tại mình đang ở nơi nào. Đứng dậy, cảm giác chân không chạm đất liền cúi xuống mới phát hiện bản thân đang ở trên không trung. giống như một linh hồn đang lơ lửng, mất phương hướng. Serena tự giễu trí tưởng tượng của bản thân mình, có ai tự rủa mình chết như cô không?
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt cô, Serena còn tưởng đó là giám ngục liền vội vã lùi lại, nhưng không ngờ bản thân lại bay xa như thế. Đây là đâu vậy? Serena tự hỏi.
Bóng đen kia không tiến về phía cô, trong vài giây suy nghĩ, cô liền xác định được đó không phải là giám ngục. Mặc dù lạnh lẽo và hắc ám, nhưng bóng đen này lại mang đến cảm giác uy hiếp khó tả.
Là người sao? Cô nhìn bóng đen, đột nhiên nhớ tới nó rất giống một người mình đã gặp trước kia, mặc dù kích cỡ khác nhau nhưng không hiểu sao Serena lại nghĩ đến hai bóng đen này là một.
Trong rừng rậm đêm hôm đó . . .
Cô nhẹ nhàng lướt người tới, chầm chậm chầm chậm muốn nhìn rõ mặt đối phương.
Đó là một gương mặt . . . vô cùng đáng sợ. Không chỉ xấu xí đến tận cùng mà còn cảm giác đó là mặt của một con rắn . . . cô không nhìn rõ lắm, chung quy vẫn không dám đến quá gần đối phương.
Nhưng Serena khẳng định, người này không hề có cơ thể.
Chiếc áo choàng dài nhẹ nhàng tung bay giống như đang phơi trong gió, kì lạ là nó không hề bị thổi bay mà vẫn đứng yên, gương mặt được che khuất bởi chiếc mũ mà trở nên vặn vẹo.
“Tê . . . tê . . . tê . . .”
Một tiếng thì thầm lạnh lẽo vang lên, Serena nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, nó giống như tiếng kêu của một con rắn.
Đột nhiên, một đầu rắn khổng lồ vọt đến trước mặt cô, nó trợn mắt lên, lè ra cái lưới dài đáng sợ khiến cô giật mình mà lùi mạnh về sau.
Serena giật mình tỉnh giấc.
Mồ hôi lăn lài trên má, mái tóc ẩm ướt dính nhẹp dán lên trên trán, đôi mắt mở to nhìn xung quanh. Vẫn là một mảnh tối đen.
“Cậu cũng tỉnh rồi hả?”
Giọng nói dè chừng đột ngột phát ra. Serena nheo mắt lại, cố gắng thích ứng với bóng tối rồ quay sang nhìn nơi phát ra tiếng nói.
Cậu bé năm thứ ba đang nằm trên chiếc giường kế bên đang mở to mắt nhìn cô, thấp giọng:
“Đây là bệnh xá”
Hiện tại cô mới nhớ ra mình suýt bị giám ngục tấn công rồi ngất xỉu. Nhưng rõ ràng nó không tiếp cận được cô, vì sao vẫn bị như vậy?
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Chắc là được vài tiếng” Harry Potter thấp giọng nói.
Rất tốt, không đến mức ngủ một tuần giống như lần trước, Serena không nói nữa, cô nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nhưng không thể nào ngủ được.
Bên tai có người chợt hỏi:
“Vì sao giám ngục lại vào được trường học nhỉ? Trong khi mấy cánh cửa ở Sảnh đường rất chắc chắn”
Cô thản nhiên nói:
“Chắc là vì truy tìm Black đi”
Sau đó liền không nói nữa. Bây giờ hiện thực ùa về cô liền cảm thấy đầu óc lại ẩn ẩn phát đau. Bên giường bên kia, Harry Potter lại có chút buồn bực, muốn nói chuyện nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Mọi người ở Gryffindor đều nói Wilson là một cô gái khó gần, nhưng hiện tại cậu cảm thấy có người bị giám ngục tấn công như mình chắc cũng . . . ừm . . . có sự đồng cảm với nhau, cho nên rất muốn nói gì đó để an ủi bản thân cũng đồng thời trấn an đối phương. Nhưng cuối cùng cũng không mở miệng được.
Serena nhắm mắt lại, một chốc lau sau liền chìm vào giấc ngủ.
Đến sang ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy liền nhìn thấy gương mặt như cha mẹ chết, không phải nói là như cả thế giới bị diệt vong của giáo sư Snape. Cô nhìn biểu tình này của thầy liền cảm thấy không ổn, quả nhiên, khi nhìn thấy cô tỉnh liền tự động phát ra một bài ca bất hủ thâu tóm toàn bộ những từ ngữ độc ác châm chọc nhất của thầy. Tất nhiên, cậu bé nằm bên cạnh cũng không thể tránh khỏi.
Nhưng trọng tâm vẫn nằm ở chỗ cô.
“Wilson, tôi không nghĩ trò lại tự đại đến mức có bệnh trong người mà không nói ra” Snape nghiến răng, hung ác nhìn cô “Trò có biết linh hồn bị tổn thương sẽ bị ảnh hưởng nhiều đến mức nào không hả? Không nghĩ trò lại ngu xuẩn đến mức này, hả tiểu thư Wilson tự là theo ý mình?”
Serena sửng sốt nhìn đối phương, thấy thầy vẫn nhìn chằm chằm vào mình liền không nhịn được mà hỏi:
“giáo sư, thầy không biết em bị . . .”
“Trò bị làm sao?” giọng nói vẫn nghiến răng mà không có chút thả lỏng.
Nhìn biểu cảm này của thầy cô lại càng thấy nghi hoặc, không phải thầy biết tinh thần cô không được tốt mà nhắc nhở Malfoy đưa thuốc cho cô sao? Khi cô uống nó vào liền cảm thấy rất hiệu quả, còn nghĩ rằng thầy đã biết được bệnh của mình mà pha chế đây. Bởi vì nhìn nó giống thuốc an thần nhưng thực tế lại không phải, cô còn tạm thời không tra được nó ở trong sách. Chứng tỏ phải là bậc thầy độc dược mới có thể dựa theo bệnh tình mà điều chế thuốc.
Nhưng nhìn biểu tình tức giận của thầy, Serena lại đoán ra, Thầy không biết?
Vậy vì sao Malfoy lại đưa thuốc cho cô?
Serena sững người.