“Cậu chắc là cậu biết mình đang nói gì chứ?” - Sau một hồi im lặng, Lisa Turpin mới khó khăn hỏi.
Serena nhún vai, tất nhiên cô biết mình muốn làm gì. Không phải chỉ là đi thăm bệnh thôi sao, chuyện cũng chẳng có gì to tát đến nỗi Lisa phải há hốc mồm như thế.
“Như vậy lời của Weasley nói là thật hả?” - Cô nàng lẩm bẩm - “Mình đã cho rằng đó là một điều thật ngớ ngẩn, nhưng bây giờ . . .”
“Chuyện gì?” - Cô nhíu mày, ghét nhất là kiểu úp úp mở mở như thế - “Có chuyện gì liên quan đến mình hả?”
Lisa Turpin nhíu mày khổ não.
“Weasley nói cậu thích Potter” - Kính hồng trực tiếp mở miệng, giọng nói của cô bé trở nên xa xăm và mơ hồ - “Đó không phải là một điều vô lí sao? anh ta cứ nói cậu cố tình làm mặt lạnh khi đi qua họ”
Ngớ ngẩn.
Serena thầm mắng. Cô chẳng thèm để ý.
Dù sao đi nữa thì kế hoạch đến thăm bệnh vào đêm khuya của cô vẫn không thay đổi. Serena cũng đoán hai cô gái kia chắc sẽ đi cùng cô để xem náo nhiệt, điều này làm cô có chút khổ não, rõ ràng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không ngờ người ta đi thật.
Nói chuyện riêng với Potter như thế nào đây?
Hơn mười giờ tối, Serena thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng, đối diện với 6 con mắt đang tò mò nhìn thẳng vào cô.
Lisa sâu kín nói:
“Cậu vẫn còn nhỏ, Serena ạ. Lén lút vào đêm khuya cũng không có ích lợi gì đâu”
Trong đầu óc của cô nàng này chứa toàn những thứ gì thế không biết.
Đơn giản chỉ là cô biết chỉ có thời gian này thì phòng y tế mới được thanh tĩnh và người đến thăm bệnh sẽ bị đuổi về hết thôi. Nghĩ rằng cô đang đi hẹn hò chắc?
Qủa nhiên đúng với dự đoán của Serena, lúc ba người đến thì trong phòng y tế chỉ còn lại duy nhất hai người. Một là chính chủ đang ngồi trên giường, người còn lại là hiệu trưởng đáng kính Dumbledore. Serena liếc mắt khinh thường, đồng phạm gián tiếp khiến anh ta bị thương không phải là cụ sao?
“Thưa thầy, em đến thăm anh Potter ạ” - Serena mím môi, đàng hoàng đứng trước mặt ông lão đã hơn một trăm năm mươi tuổi, không tình nguyện bịa đặt - “Tụi em rất lo lắng cho anh ấy”
Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng thở dài từ phía sau. Chắc Lisa lại tưởng tượng ra gì đó rồi.
Dumbledore gật đầu, mỉm cười một cách hòa ái:
“Là trò Wilson phải không? ta vẫn biết các trò rất quan tâm đến nhau mà” - Ánh mắt của cụ nhìn chăm chú vào cô một hồi rồi mới xoay người - “Được rồi, ta sẽ không làm phiền các trò tâm sự nữa. Tụi trẻ luôn có những cách thức để nói chuyện với nhau”
Nói xong cụ mới thong thả bước ra ngoài.
Căn phòng trở nên im lặng đến quái dị.
Cuối cùng người bắt chuyện trước lại là người được thăm - Harry Potter.
“Chào . . . chào các cậu, mình rất vui khi mọi người đến thăm mình”
Serena gật đầu, có chút xấu hổ bởi sự bất lịch sự của mình, cô cứ mải nghĩ cách mà quên mất mình đang đến thăm bệnh.
“Nghe nói anh bị ngã. Không sao chứ?”
Potter ngại ngùng lắc đầu, có lẽ cậu không thể hiểu nổi rằng tại sao người mà cậu cảm thấy đồng cảm và tìm cách bắt chuyện nhưng không thành đột ngột lại đến thăm mình.
Dù sao thì Potter cũng là một cậu bé tốt:
“Mình cảm thấy rất khỏe, nhưng cô Pomfrey lại cứ bắt mình phải nằm ở đây mấy ngày liền. Mình chỉ cảm thấy tiếc nuối khi cây chổi bị vỡ nát thôi” - giọng cậu tràn ngập vẻ đáng tiếc.
“Dù sao thì anh cũng rất may mắn, ngã cao như vậy mà cũng không chết được” - Serena cảm thán độ dẻo dai của phù thủy , người bình thường mà bị như thế thì không tan xương cũng nát thịt.
“Bọn họ cũng nói mình như vậy” - Cậu nói, có chút phiền muộn.
Bốn người, không, phải nói là hai người nói chuyện một cách tẻ nhạt được vài phút mới đi về. Tính cách của Luna vốn ít nói nên trước khi về chỉ nói câu chúc phúc rồi thôi. Còn Lisa thì lại im lặng một cách kì quái từ lúc bước vào phòng. Nguyên nhân thì cô làm sao mà biết được?
“Hai cậu về trước đi, mình có chút chuyện nên sẽ về sau” - Đi được một đoạn, Serena mới dừng lại nhìn hai người bạn, ánh mắt thẳng thừng không hề che dấu - “Mình có chuyện muốn nói với Potter”
Ánh mắt của Lisa đột ngột bừng tỉnh, cô chỉ làm như không thấy mà dặn dò Luna:
“Không được để cậu ấy nghe lén bọn mình, hai cậu về kí túc xá trước đi”
Sau đó đi về hướng ngược lại.
Lúc Serena lần thứ hai mở cửa phòng y tế trong ngày thì Potter đang chuẩn bị nằm xuống. Nhìn thấy cô liền kinh ngạc hô lên:
“Wilson?”
Cô khóa cửa lại. Bước đến gần cậu, im lặng thở sâu.
“Cậu có chuyện gì à?” - Sau một lúc im lặng, Hary Potter mới thấp giọng hỏi.
Cô gật đầu, không biết mở miệng thế nào:
“Có thể nói cho tôi biết . . . lí do vì sao anh ngã từ trên cao xuống không?”
Đối phương mờ mịt nhìn cô.
“Cho dù là trời mưa, nhưng một cầu thủ tốt như anh chắc chắn sẽ không bất cẩn đến mức ngã xuống như thế, chắc hẳn phải có lí do gì đó . . . anh đã nhìn thấy gì?” - Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt trở nên phiền muộn của đối phương - “Chuyện gì đã xảy ra với anh?”
Im lặng bao trùm toàn không gian . . .
Serena kiên nhẫn chờ đợi.
“Cậu thật sự muốn biết?” - Potter thấy cô gật đầu mới bất an nói - “Tôi cũng không biết vì sao Hung Tinh lại xuất hiện trước mắt tôi. Đó là lần thứ hai rồi, nó hai lần khiến tôi suýt chết, nhưng quá vô lí mà, phải không?” - Cậu thầm thì - “Tôi không dám nói cho những người khác, chắc hẳn họ sẽ rất sợ hãi hoặc cười nhạo tôi”
Serena không phản ứng kịp:
“Hung Tinh?”
Đối phương gật đầu, thấp giọng nói thêm:
“Và cả những viên giám ngục”
Serena triệt để yên lặng