Ánh Mặt Trời U Ám

Chương 5: Chương 5




Serena nhìn chằm chằm bọn họ, không mở miệng.

Ba người kia cũng nhìn thấy cô, Granger nghi hoặc:

“ Serena Wilson?”

Cô vẫn đứng cách đó xa xa, không có ý định lại gần. Đầu óc lại chuyển động nhanh chóng. Không phải bọn họ. Hung thủ là bóng người vừa đụng vào cô.

Cậu nhóc đeo kính lắp bắp, cố gắng tìm từ thích hợp trong thời gian gần nhất:

“Không phải bọn mình làm, có ai đó đã bày ra chuyện này...”

“Chúng ta phải rời khỏi đây, ngay lập tức” - Ron Weasley thì thầm.

Nhưng không còn kịp rồi, tiếng bước chân dồn dập vang lên, càng ngày càng gần. Sau đó là giọng nói âm trầm của giáo sư Snape:

“Chuyện gì đang xảy ra?”

“Em nghĩ chúng ta nên hỏi Potter chuyện này” - Draco nhếch miệng.

Dưới ánh đèn u ám, cô nhìn mái tóc màu bạch kim tỏa sáng trong đám đông, mềm mại, bóng loáng. Đôi mắt màu xanh nước biển đen tối không rõ biểu tình. Mờ ảo.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Trong căn phòng tràn đầy những bức ảnh kinh dị màu mè của Lockhart - kẻ mà đã hăng hái cho giáo sư Dumbledore mượn phòng để xử lý mọi chuyện, Lockhart tiếp tục lải nhải những câu chuyện phiêu lưu của ông ta rằng mình đã đi những đâu, gặp những chuyện như thế này, ông ta đã ngăn chặn ra sao và được cổ vũ nồng nhiệt bởi những bức ảnh. Không may, Serena đứng ngay bên cạnh.

Cô phiền toái rút đũa phép ra, cho ông ta một bùa chú câm miệng rồi dưới con mắt ngạc nhiên của ba người nhà Gryffidor thản nhiên nói:

“Xin lỗi thầy Lockhart. Em nghĩ hiện tại thầy cần yên lặng để hai vị giáo sư làm việc”.

Cho dù hiện tại cô dùng đũa phép bất hợp pháp thì sao? Có ai để ý không? thầy giám thị Filch đang khóc lóc thảm thiết cho con mèo Bà Noris của mình, giáo sư Dumbledore và Mcgonagall kiểm tra xem con mèo đang bị đông cứng lại. Nhóm ‘tam giác vàng’ thì đang lo lắng cho số phận của mình, cô chắc chắn rằng cậu nhóc đeo kính kia đang suy nghĩ xem liệu mình có bị đuổi học hay không? Bởi vì suy nghĩ của cậu ta hiện hết trên mặt rồi.

Còn thầy Snape? không nhận ra ánh mắt hài lòng của thầy khi cô thực hiện điều này sao?

Một lúc sau, thầy Dumbledore mới nói:

“Nó chưa chết đâu, Filch ạ!”.

Thầy Filch nuốt nước mắt vào trong:

“Chưa chết? vậy tại sao nó... cứng đơ lạnh ngắt như vậy?”

Dumbledore nói: “Nó bị hóa đá” - cụ dừng một chút, nói tiếp - “Nhưng tại sao hóa đá thì ta không thể nói được”

Thầy Filch quay ngoắt lại, chỉ vào Potter:

“Hỏi nó ấy! Chính nó làm! Chính nó đã gây ra mọi chuyện. Mọi người đã thấy nó viết gì đó trên tường..”

“Không phải con làm” - Harry cố gắng giải thích - “Lúc tụi con đến nó đã như thế này rồi... và con cũng không hề động tới Bà Noris”.

“Không phải chỉ có mỗi mình tụi con thôi đâu!” - Ron Weasley đột ngột nói to, rồi chỉ vào Serena - “Cậu ta cũng ở đây nữa, một mình! Có Merlin mới biết trời tối thế này cậu ta làm gì ở đó”.

Tất cả mọi ánh mắt di chuyển sang một hướng.

Được rồi, hiện tại thì Serena đồng ý với suy nghĩ của Lisa Turpin. Thằng nhóc tóc đỏ này thật đáng ghét. Mặc dù biết cậu ta làm thế cũng chỉ vì muốn thoát khỏi hiềm nghi và cô cũng biết không phải họ làm, nhưng mà thoát tội bằng cách đổ lên đầu người khác như thế, Serena khinh thường.

Vì vậy, thái độ đối với ‘tam giác vàng’ từ không cảm xúc bây giờ đã chuyển thành không thích rồi đấy.

“Lúc em đến thì thấy họ ở đó” - Cô ăn ngay nói thật, không nhìn ánh mắt giận giữ của tóc đỏ đáng ghét - “Nhưng em nghĩ không phải bọn họ làm”.

“Tại sao trò lại chắc chắn như thế?” - Dumbledore hỏi.

“Bởi vì trước đó có một bóng người đụng vào em” - Cô nói - “Trên người đó có mùi máu gà”.

Không gian trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thút thít của thầy Filch, tất nhiên là nhờ có sự trợ giúp của câu thầm chú im miệng vừa rồi.

“Trò có nhìn thấy đó là ai không?” - Cô Mcgonagall nhíu mày.

Serena lắc đầu: “ Người đó mặc áo choàng đen, đi rất nhanh, thậm chí dáng người như thế nào cũng không biết. Nhưng..” - Cô ngập ngừng, liếc nhìn tên Weasley - “Mái tóc người đó có một phần là màu đỏ”.

Không gian lại lần nữa trở về im lặng. Có lẽ là mọi người đang suy nghĩ, một lát sau, cụ Dumbledore mới nói:

“Ta tin lời của trò. Bởi vì không không có một học sinh năm hai nào làm nổi điều này. Huống chi là năm nhất, cho dù trò rất xuất sắc”.

Ba người kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầy Filch mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Xin lỗi” - Một giọng nói lạnh lùng trào phúng lên tiếng - “Trò Potter và các bạn trò chỉ là có mặt không đúng lúc đúng nơi mà thôi. Nhưng chúng ta có yếu tố đáng ngờ ở đây. Tại sao các trò lại có mặt đúng ở hành lang trên lầu? Tại sao các trò không tham dự lễ Halloween?”

Ba người Harry, Ron, Hermione nhìn nhau ấp úng không nói, sau đó đồng loạt nhìn về phía cô.

Serena lạnh lùng mỉm cười, lại lấy cô làm bia đỡ đạn? Nói thế nào? Chẳng lẽ phải nói cô rối rắm chuyện của Draco Malfoy nên cũng không biết mình đi đâu?

“Em không thích nước bí đỏ” - Cô nói - “Nên không ăn được nhiều cơm. Vì vậy em đi tìm nhà bếp để hỏi gia tinh xem họ có thể pha nước cam cho em không. Sau đó em ngửi thấy mùi máu gà, nên nghĩ nhà bếp cũng gần đây thôi”.

Ba người kia nhìn nhau, gật mạnh đầu: “Tụi con cũng như thế đó”.

Thầy Snape trào phúng nhếch miệng: “Theo tôi được biết, năm ngoái các trò bị trừ điểm nhiều nhất là vì đêm du. Ta cũng thấy ngạc nhiên, trò Wilson học năm nhất không biết nhà bếp ở đâu có thể hiểu được. Các trò đã học đến năm thứ hai rồi cũng không biết nó ở tầng một mà phải leo lên lầu?”

“Con... tụi con..” Harry ấp úng, cậu không thể nói cho họ rằng mình đã nghe thấy giọng nói của một người vô hình nào đó.

“Tụi con mệt nên muốn về kí túc xá để ngủ” - Ron nói.

“Đến mức không muốn ăn cơm?” - Thầy hỏi vặn lại.

“Tụi con không đói” - Ron mạnh miệng. Cùng lúc đó mọi người nghe thấy tiếng kêu ọt..ọt.. từ bụng cậu ta phát ra.

Giáo sư Snape trào phúng mỉm cười:

“Thầy hiệu trưởng, tôi cho rằng bọn nhỏ đã không hoàn toàn thành thật. Vì vậy cần phải có một hình phạt nào đó. Ưmm..., trừ Gryffindor 10 điểm, mỗi trò”.

Mặt của ba đứa trẻ kia cau lại như uống phải mướp đắng. Thầy Dumbledore nói:

“Được rồi, các trò có thể về” - Thầy quay sang nhìn Filch - “Còn con mèo, chỉ cần có đủ dược liệu, tôi sẽ bào chế ra thuốc để nó hồi phục lại”.

Đúng lúc này, bùa chú trên người Lockhart được giải trừ, ông ta lập tức nói:

“Để tôi bào chế cho! Tôi đã làm chuyện đó cả trăm lần rồi ấy chứ. Ngay cả trong giấc ngủ tôi cũng có thể luyện được mà...”

“Xin lỗi” - Giọng thầy Snape lạnh lùng - “Tôi tưởng tôi mới là bậc thầy độc dược ở cái trường này chứ”.

Serena gật đầu đồng ý. Nếu để cho cái thầy chỉ biết ba hoa kia làm thì có mà phá hủy hết dược liệu.

“Các trò còn ở đây làm gì?” - Snape nghiến răng - “Về phòng, lập tức!”

Cô cùng ba người kia lập tức ra ngoài. Không dám hứng chịu cơn giận dữ của giáo sư độc dược.

“Serena Wilson” - Granger gọi cô - “Cảm ơn cậu”

“Nếu cậu không nói thì tụi mình sẽ không dễ dàng thoát thân vậy đâu” - Harry Potter ngượng ngùng mỉm cười.

Cô liếc nhìn Weasley tóc đỏ, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói thật” - Rồi tự về kí túc xá của mình.

Coi như hôm nay cô xui xẻo. Lần đầu tiên muốn đi ‘tham quan’ trường mà gặp phải tình huống này, có cho cô tiền Serena cũng không đi đâu vào ban đêm nữa. Đặc biệt là ở cùng ba người luôn gặp rắc rối kia.

Những ngày sau đó mọi người lại có một chủ đề bàn luận mới,đó là việc con mèo Bà Noris của thầy giám thị Filch bị hóa đá. Ngay cả nhiệt tình yêu đọc sách như Ravenclaw cũng có lúc buông quyển sách xuống và nhiệt tình thảo luận. Thậm chí những con lửng nhà Hufflepuff còn cá cược xem ‘người thừa kế’ được xuất hiện trên bức tường là ai.

May là bình thường Serena lạnh lùng và ít nói nên mới không bị hỏi nhiều, cứ nhìn đám người Potter mà xem, thậm chí họ còn không thể ăn cơm như bình thường mà bị vây quanh như ngôi sao của Hollywood vậy. Cô chỉ bị một người quấn lấy thôi đã thấy phiền lắm rồi.

Ví dụ như hiện tại:

“Serena, nói đi mà, thầy hiệu trưởng nói gì với cậu thế? Có phải ba tên sư tử kia là những người làm ra chuyện này không?” - Lisa Turpin dò hỏi.

“...”

“Hầy, mình biết bọn họ thế nào cũng gặp rắc rối mà. Con mèo Bà Noris bị hóa đá thật hả?”

“...”

“Ngay cả giáo sư Dumbledore cũng không biết đó là gì, chắc chắn người này phải rất đáng sợ nhỉ?”

“...”

“Liệu sau này không biết có còn hiện tượng nào như thế nữa không?”

Serena bất đắc dĩ gập sách lại, đứng lên. Người này đã biết hết rồi mà còn hỏi cô, thật sự là... Xem ra ở đây không thể yên tĩnh đọc sách được rồi.

Cô đành phải tìm đến thư viện trường để đọc sách, nơi mà từ khi đến Hogwarts cô chưa đến bao giờ. Bởi vì thư viện nhà Ravenclaw có nhiều sách đến nỗi nếu bạn đọc suốt bảy năm trời cũng không thể nào đọc hết được.

Cho nên học sinh nhà này rất ít khi ngồi ở thư viện trường, nếu có thì cũng chỉ vì sách trong nhà đã bị mượn đi khi mà mình cần gấp cuốn đó, hoặc một vài lí do khác. Nhưng xem ra hôm nay phải đến đó một chuyến rồi, Serena nghĩ. May mắn ở đó có cô thủ thư Irma Pince luôn nhắc nhở những ai làm ồn hoặc gây rối loạn trật tự, nếu không cô chỉ còn cách cho cô nàng bạn cùng phòng của mình một câu vô thanh chú để ngậm miệng lại.

Đương nhiên, Serena cũng từng tạo một câu thần chú giữ im lặng, nhưng luôn luôn bị hóa giải bởi học sinh năm hai cũng được cho là ưu tú. Hiện tại thì để xem cậu ta có dám cằn nhằn liên miên ở đây được không.

Serena cầm quyển sách của mình hưởng thụ sự im lặng ít ỏi, ở đây sẽ không có ai dám làm ồn hoặc gây phiền hà gì đến cô, cũng không có những ánh mắt làm cô khó chịu. Không quan tâm, nhưng cũng không thích.

“Xin lỗi” - Một quyển sách đột ngột đặt trước mặt cô, kèm theo là một giọng nói nhẹ nhàng - “Tôi có thể ngồi đây không?”

Cô ngẩng đầu.

Đó là một nam sinh lớn tuổi, ít nhất cũng phải trên cô ba lớp, mặc đồng phục nhà Hufflepuff đang đứng đối diện mỉm cười nhìn cô.

Serena gật đầu, chỉ cần không làm ồn là được.

Anh chàng ngồi xuống, ngón tay thon dài mảnh khảnh mở quyển sách:

“Anh là Cedric Diggory, năm thứ năm. Em là tân sinh hả?”

Hoàng tử nhà Hufflepuff, một nam sinh ngay cả giáo sư Snape cũng phải thừa nhận anh rất ưu tú, đến Dumbledore cũng không tin được nhà Hufflepuff có một học sinh ưu tú đến như vậy. Nam sinh này khi so sánh với Draco Malfoy thì thắng hắn một điểm, đó là tuổi lớn hơn và tính tình hiền hòa, bao dung, điển hình nhà Hufflepuff.

“Serena Wilson” - Cô nói, xuất phát từ lễ phép, cô không thể không cho đối phương biết tên của mình.

“Anh biết em” - Cedric ngộ nghĩnh nói - “Nữ thần của hầu hết nam sinh trong trường”.

Serena co rút khóe miệng. Anh ta đang châm chọc hay an ủi cô vì đã là kẻ thù của hầu hết nữ sinh các nhà thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.