Anh Mở Đường Em Yểm Trợ

Chương 80: Chương 80: BÁNH BAO LẠC ĐƯỜNG




Bánh Bao lang thang trên đường đến tận 21h30, cuối cùng đầu cũng lóe lên được tia sáng. Cô hỏi người qua đường xem đường đi Vỏ Sò Xám ở đây thế nào. Sau khi được chỉ đường, qua tầm 40 phút, qua vài con phố, cuối cùng cô cũng tìm được quán net Vỏ Sò Xám. Bên trong lúc này lại chỉ có một người trông quán đang bận tối mặt tối mũi, Bánh Bao ấp úng một hồi cũng mạnh dạn hỏi: “Xin chào, xin cho hỏi…tôi có thể dùng nhờ điện thoại không?”

Cô nghĩ hỏi thế chắc không được, định hỏi xem người ta có biết Sở Hán không nhưng may người ta thấy cô là em gái xinh xắn, cũng không làm khó: “Dùng đi dùng đi, nhưng đừng lâu quá nhé”

Bánh Bao nhấc điện thoại, gọi cho hội trưởng đại nhân. Khi ấy hội trưởng đại nhân đã lái xe qua biết bao nhiêu con phố. Tiếng di động vang lên, anh thuận tay cầm nghe, chợt nghe tiếng Bánh Bao bẽn lẽn: “Sư phụ…”

Hội trưởng đại nhân tim như vọt lên cổ họng nãy giờ cuối cùng cũng có thể về chỗ cũ. Anh liếc nhìn điện thoại là biết cô đang ở đâu, sau đó cố gắng làm cho giọng mình có vẻ bình tĩnh: “Đưa điện thoại cho trông quán, anh nói chuyện với cậu ta. Ngoan, ở nguyên đó chờ anh nhé. Đừng sợ, ok?”

Bánh Bao “ừ” một tiếng, định gọi người trông quán lại không biết gọi thế này, đành nói: “à, đại ca trông quán à, anh nghe điện thoại này”

Trông quán vội vàng lấy đồ uống với thuốc lá: “Ai thế? Anh đang bận, em cứ nói lại với anh xem người ta nói gì đi”

Bánh Bao thuật lại y nguyên cho hội trưởng đại nhân, hội trưởng đại nhân đã nóng ruột cả đêm, giờ bốc hỏa: “Nói là Sở Hán gọi cậu ta nghe”

ĐẠI BOSS XUẤT HIỆN!

“Bộp” – trông quán bỏ ngay hộp mỳ xuống, chạy ra nghe điện thoại: “Lão đại”

Cách xa, Bánh Bao cũng không nghe rõ hội trưởng đại nhân nói gì, nhưng trông quán đã biết nên cư xử thế nào. Cậu ta lập tức đưa Bánh Bao vào trong, mở máy cho cô: “Chị dâu à, chị cứ ở đây đã nhé, lão đại nói anh ấy đang đến rồi, sẽ nhanh thôi. À đúng rồi, em lấy đồ dùng và nước ấm chị rửa mặt nhé. Chị hay ăn gì, em mang cho chị?”

Bánh Bao thành ra lại ngượng, cứ nói không cần không cần nhưng không chịu nổi nhiệt tình của cậu ta, cầm khăn lau mặt.

Hội trưởng đại nhân sẽ không đến ngay, cô ngồi phòng riêng cũng nhàm chán, quyết định vào game chơi. Hội trưởng đại nhân đương nhiên không online, nữ pháp sư của cô đi dạo trong thành Cửu Lê. Cô kể lại chuyện gặp mặt chiều nay cho sư phụ, sư phụ Đông Phong của cô cười sằng sặc:

[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: [cười to] Tiểu Mộc này, đầu heo thế!!! Em không biết đường gọi 110 à? Điện thoại công cộng gọi 110 miễn phí, chính phủ nhân dân đâu có tồn tại chỉ để thu thuế, biết chưa???

Bánh Bao ngượng chín người

[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: [chột dạ] em không nghĩ tới…

[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: ah ahahahhaha, cũng tốt, làm cho lão Thánh sốt ruột, haha

[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: [chột dạ] sư phụ Đông Phong, chị…đã gặp anh ấy rồi à? [ngậm miệng] em lại quên nhắc chuyện sính lễ với anh ấy rồi

[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: ừ gặp rồi, quan hệ cũng không tồi. Quên đi, đấu đối kháng em không phải đối thủ của anh ta, em cứ tiếp tục dùng nhu khắc cương đi

[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: sư phụ Đông Phong, chị có đến đám cưới em không?

[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: đến, chắc chắn đến. Lần trước chị cưới lão Thánh cũng đến, lần này chị mà không đến làm sao được yên

[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: [hôn môi]

Hội trưởng đại nhân đi vội cũng tới rồi, Bánh Bao rúc ngay vào lòng anh, lúc sau mới mở miệng: “Sư phụ, em…ngượng quá đi”

Hội trưởng đại nhân sốt ruột hơn nửa buổi tối, giờ tức giận tiêu tan hết, anh thấy buồn cười nhưng lại muốn giữ vài phần mặt mũi cho Bánh Bao nhà mình nên nhanh nhảu nói tiếp: “Không có gì mà ngượng, do sư phụ không tốt, không nói địa chỉ trước cho em. Mấy ngày rồi không mang em đi chơi”

Bánh Bao đỏ mặt: “Bố mẹ chê cười em”

Hội trưởng đại nhân vẫn ôm chặt người trong lòng, lần này sợ bóng sợ gió làm anh toàn thân toát mồ hôi lạnh: “Không đâu, em chưa đến đây bao giờ, không biết đường là bình thường. Có điều lần sau đừng có đi theo người không quen, nhỡ bị bán thật thì sao giờ”. Nói đến đây, anh đột nhiên dừng lại, nghĩ ra chắc chắn Hà Phỉ đêm mấy ảnh dâm tà ngày trước của mình cho cô xem. Nhưng mà…cô…không hề tức giận thì phải?

Hội trưởng đại nhân nhìn ngó xem xét thái độ của cô, ngầm tính xem giải thích chuyện này thế nào. Việc này thật sự oan uổng quá, đây chỉ là di chứng lịch sử để lại, anh không muốn tình cảm hai người lại bị ảnh hưởng vì thế.

Bánh Bao mãi chẳng hỏi gì, cô đứng lên cũng có vẻ không để ý. Anh chẳng biết nên giải thích từ đâu giờ.

“Tiểu Mộc, buổi tối không quay về nhé?” – Anh hôn vành tai cô, giọng điệu gian tà – “Chúng ta thuê phòng khách sạn đi?”

Bánh Bao ngượng ngùng ẩn vai anh, cúi đầu xem như chấp nhận.

Hội trưởng đại nhân rất mừng, mấy ngày không ngửi mùi thịt, thèm ăn lắm rồi.

Hai người đi thuê phòng khách sạn thật. Hội trưởng đại nhân gọi bữa tối, còn thêm cả rượu. Cô đã đi lang thang mấy tiếng liền, chắc chắn cũng sợ hết hồn rồi. Anh thật muốn an ủi vỗ về cô. Hơn nữa, vụ ảnh chụp của Hà Phỉ, anh không muốn nhắc tới nhưng cũng lo lắng không biết cô có để trong lòng không.

Bài học đẫm máu này cho chúng ta biết: H thế nào cũng đừng chụp ảnh lưu lại, hình giường chiếu cũng có thể hại chết người đó nha! *anh này hư hỏng quá =.= mình chết cũng không tin người thế này lại biết quay đầu thấy bờ =.=*

> _

Hai người ăn tối xong, hội trưởng đại nhân dụ mãi Bánh Bao mới uống chút rượu. Hai người tắm rửa sạch sẽ xong thì trèo lên giường xem TV. Hội trưởng đại nhân gọi điện thoại cho bố mẹ, sau đó nhìn Bánh Bao ngon lành thơm tho, quyết định rằng đây cũng không phải vấn đề sống chết gì nên thẳng thắn may ra được khoan hồng: “Tiểu Mộc, hôm nay…Hà Phỉ tìm em làm gì?”

Bánh Bao cứ như con mèo bị lạnh, co lại trong lòng anh: “Chị ta cho em xem mấy ảnh chụp, nói là anh…cưỡng hiếp chị ta. Nói anh là thằng khốn kiếp, không nên tin anh”

Hội trưởng đại nhân nghe giọng thì thấy không giống tức giận, vì thế ra vẻ không biết: “Ảnh gì?”

Bánh Bao cứ như con chó bắt được đĩa bay, hết sức tự mãn: “Là ảnh anh với chị ta trên giường. Ảnh đó…chắc chắn là giả đúng không? Nào có đứa con gái nào lúc bị hiếp còn tự chụp ảnh, lại còn chọn được góc đẹp! Vì thế em cũng chỉ biết là ảnh chụp là ảnh ghép thôi”. Cô vui vẻ ngẩng đầu hôn hội trưởng đại nhân chụt một cái: “Ảnh chụp bị PTS trên mạng đầy, thấy em thông mình chưa?” *anh này coi như may…*

“…” – hội trưởng đại nhân im lặng một lúc, sau đó gật đầu ra vẻ rất nghiêm túc – “không ngờ Bánh Bao nhà mình thông minh vậy đấy” *vãi cả thông minh, anh khen con cún anh nuôi à =))*

Bánh Bao ngốc nghếch đời này cũng không bao giờ ngờ rằng trên đời này có vài người không giống bình thường, lúc HIGH thích chụp ảnh lưu làm kỷ niệm. N năm trước, hội trưởng đại nhân nhà chúng ta cũng là kiểu theo đuổi kích thích mới mẻ khác biệt đó.

Hội trưởng đại nhân cũng chẳng muốn cho biết, chỉ muốn phủi sạch. Chuyện này giờ chả tốt lành gì, cứ phủi đi phủi đi cho hết đi. Anh cúi đầu hôn cô, ôm cô như ôm khối đá quý hiếm có trên trần gian.

Lời editor: Trong vòng 1h nữa, chương cuối sẽ ra lò…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.