Hôm sau trường Bánh Bao khai giảng, lại tiếp tục cuộc sống ăn ở trong trường Đại học. Có khác chăng là thời gian cô sinh hoạt trong ký túc xá ngày càng ít, không có tiết là lại chạy đến chỗ ở của hội trưởng đại nhân.
Cô mua rất nhiều sách dạy nấu nướng, lúc không có gì làm thì cô tập nấu món mới. Một nửa thời gian buổi chiều ở nhà cô bỏ ra để làm món tùng nhung khuẩn tiểu bí đỏ chưng đông tinh xứng ngư tử tương (1); mùa này không dễ mua được bí đỏ, cô phải đi rất nhiều nơi để tìm nhưng không cảm thấy phiền chán.
Hội trưởng đại nhân chuyển giao công việc ở thành phố L, sau đó bắt đầu quãng thời gian sống dài lâu ở thành phố A bên này. Nói như Tây Môn chính là: Vỏ Sò Xám dời đô về thành phố A = =
Hồ bằng cẩu hữu của anh không thiếu, vì thế cũng không tránh được chuyện xã giao, nhưng khi Bánh Báo không có giờ học, anh luôn cố hết sức ở bên cô. Hai người bắt đầu quãng thời gian gọi là “sống thử”, tựa như chơi trò nhập vai trong cuộc sống.
Anh cho cô chỗ ở hàng tháng, cô giặt quần áo, dọn phòng, nấu nướng món ngon cho anh.
Mỗi lần anh về nhà, cô có thói quen đổi dép, sau đó ôm eo làm nũng. Ban đầu anh cũng không quen, sau đó dần dần lại có thói quen thay dép sau đó ôm một cô nhóc; mỗi lần vừa vào cửa, thay dép cho cô, sau đó quen thói ôm cô một cái.
Tất cả đàn ông độc thân lâu đều có vài thói quen xấu, ví dụ như mất vệ sinh, ví dụ như ăn cơm không đúng giờ, ví dụ như buổi tối không về nhà, lại như lười biếng,… những tật xấu này hội trưởng đại nhân của chúng ta có hết. Trước kia anh một mình sang đây, vào nhà là lăn kềnh ra sô pha, hút thuốc, có đôi khi quá mệt mỏi thì giày cũng chả thay, cứ thế nằm trên sô pha mà ngủ đến sáng.
Bây giờ có cô ở đây, đột nhiên toàn bộ cuộc sống phải sắp xếp lại một lượt. Anh thấy khi mình vừa ra cửa đã nghĩ đến chuyện về nhà. Tiệc tùng rượu chè say sưa đã từng làm anh lưu luyến bây giờ còn không bằng một cái ôm của Bánh Bao.
Nhiều hơn một người ở trong nhà, nơi đó thành gia đình, vì thế thuyền đã có neo đậu.
Anh đã quen mở cửa là phải xem cô thế nào, trên tường phòng còn dán cả thời gian biểu của cô. Anh cảm thấy cuộc sống thế này rất không thật, đáng sợ là anh lại cảm thấy cứ thế này rất tốt, có điều… Anh vẫn chưa quen với việc chỉ ôm cô, hôn cô nhẹ nhàng chứ không làm gì khác. Đầu tháng chín, trời rất nóng, hai người đều mặc ít, có đôi khi chợt ôm cô, vô tình cũng có thể cảm nhận được làn da mịn màng bên dưới lớp vải mỏng, nhưng anh vẫn không thể tiến thêm một bước.
Bánh Bao nhỏ như vậy, nhỏ đến mức mỗi lần anh ôm cô anh không thể có tà niệm. Trước kia, hội trưởng đại nhân cũng từng nghĩ về người phụ nữ của mình sau này; trong ý thức của anh, vợ chồng cũng như bạn bè, có lẽ chỉ có một người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ mới có thể quản lý anh, thay đổi anh. Mà nói ra thì khẩu vị của đàn ông…anh đã nghĩ đàn bà của anh phải có thân hình quyến rũ đầy đặn, khi ôm ngực áp vào rất có cảm giác… = =
Mà cô nhóc này không những lép, còn mặc đồ lót Maruko *sặc, bao nhiêu tuổi rồi không biết*
Thói quen trong cuộc sống của hai người cũng khác nhau: cô vốn thích truyện tranh, tiền tiêu vặt hàng tháng phần lớn đều đổ vào truyện, sách và đĩa CD, cứ thấy có gì hay là lại chạy tìm anh chia sẻ, phản ứng bình thường của anh là cười nhạt với sự ngây ngô của cô. Anh vĩnh viễn đọc cũng không hiểu Hoàng tử Tennis (2), cũng không thấy Anh Mộc Hoa (3) và Lưu Xuyên Phong (4) hay. Anh chỉ thích Thể thao và Kinh tế Tài chính, trên giá sách phần lớn là sách về kỹ thuật, toán học và vật lý, đối với Bánh Bao thì đống đó chả khác gì Kinh Thánh trong truyền thuyết. = =
Thỉnh thoảng xem TV, cô muốn xem bộ phim thần tượng cẩu huyết về tuổi trẻ của Hàn Quốc, muốn xem “Happy Camp” (5); anh muốn xem thời sự, tin tức tài chính và kinh tế.
Đôi khi anh cũng cố gắng tìm đề tài chung với cô, sau đó lại phát hiện thật phí công… đại loại như kiểu cô tin tưởng rằng ở kỳ World Cup 2010, bóng đá nam Trung Quốc có thể thắng Tây Ban Nha. = =|||
Nhưng cô luôn rất ngoan, chương trình gì cô cũng chịu xem, miễn là anh bật là cô xem dù cô thật ra chả có hứng thú gì. Sau đó anh cũng cảm thấy cô chẳng có hứng thú gì với chương trình này, thế là giữa chừng giải snooker, hội trưởng đại nhân cúi đầu hỏi cô: “Em xem có hiểu không?”
Cô vẫn rất thành thật, rúc vào lòng anh: “Không hiểu”
Vì thế, anh đưa điều khiển cho cô: “Em xem tiếp Mộ quang chi thành đi”
Lúc ấy cô thường lắc đầu: “Không, tí em lên mạng xem cũng được”
Và sau đó, không biết khi nào cô đã ngủ thiếp đi
Cũng có lúc anh cố gắng đưa cô ra ngoài chơi, kiểu thuần khiết như Bánh Bao đã trở thành mối quan tâm của mọi người; mọi người đều vỗ vai hội trưởng đại nhân: “Đổi khẩu vị, cải lão hoàn đồng?”. Hội trưởng đại nhân túm lấy bàn tay lông lá của ai kia, hạ giọng nói: “Biến, bạn gái tao”
Anh chưa từng công khai quan hệ với ai trước mọi người, vì thế mọi người đều nhìn Bánh Bao tỏ vẻ nghiền ngẫm. Bánh Bao lại không quen với nơi xa hoa trụy lạc thế này, phần lớn thời gian đều đi theo anh, cảm giác không được tự nhiên. Còn có đám hồ bằng cẩu hữu của anh, phần lớn đều cởi mở, còn có lúc mang theo tiểu tam các kiểu ra ra vào vào, thuê chung phòng nhảy nhót, nhảy xong rồi lại ôm đi.
Trước mặt Bánh Bao, hội trưởng đại nhân cũng cảm thấy khó coi nhưng mọi người đến đây để vui chơi, anh không thể thay đổi được. Vì thế anh chỉ dẫn Bánh Bao theo hai lần, còn lại không miễn cưỡng.
Vì thế anh thường xuyên ở ngoài, cô ở nhà, cô cũng không gọi điện thoại hỏi khi nào thì anh về, cho dù thỉnh thoảng anh gọi bảo tối không về, cô cũng không hỏi anh ở đâu.
Ngoại trừ vẻ ngoài quá trẻ con, hội trưởng đại nhân cũng cảm thấy bản thân không thể kể ra nổi một điểm xấu nào của cô.
Hoặc là chính cô đã từ từ cảm hóa anh, có ai đó đã nói quản chồng và quản chó giống nhau. Thế gian này chó có hai loại: một loại là trên cổ vẫn buộc dây thừng, nhưng không lưu ý là nó cắn đứt dây chạy trốn; loại còn lại cổ chưa bao giờ buộc dây, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp bên người mình, bởi vì trong lòng nó, nó rất tự do, vì thế nó lấy việc ngốc ở đây làm vui.
Hội trưởng đại nhân cảm thấy chính mình cũng giống nó ở chỗ lấy ngốc làm vui, trước kia nơi đó chỉ là một phòng ở, mà bây giờ khi anh về lại cảm thấy rất ấm áp.
Trò chơi này, anh và cô đều rất nhập vai. Điều này làm anh cảm thấy hai người ở chung có lẽ cũng không tệ.
Lúc rảnh rỗi hai người thường xuyên cùng nhau đi chiến trường, cùng nhau đi phụ bản *hình như đoạn trước dịch là “bản sao”*, khi đó phần lớn thời gian hội trưởng đại nhân đều ở bên Hồng Tụ đường, giúp kéo nick mới. Từng góc của Đất Hoang đều lưu lại hình bóng của hai người. JQ của hai người trong Mông Hồng Thiên Hạ dần dần trở nên rõ ràng, nhưng vẫn có người nói này nói kia.
Thật ra Hồng Tụ đường không còn ai nói gì nữa, đối với lời đồn đại bên ngoài cũng coi như không nghe không thấy, có thể thấy Tiểu Mộc làm hội trưởng không quá mức thất bại.
Mà hậu quả của việc đêm không về ký túc xá là Lôi Lôi MM phát hiện ra chuyện bất thường. Vốn mọi người còn tưởng Bánh Bao vẫn như trước kia, trốn đi chơi game online, nhưng thời gian Bánh Bao về buổi tối càng lúc càng ít, cô ấy bắt đầu nghi ngờ.
Lôi Lôi MM giữ trong lòng không nói, cuối cùng cũng túm lấy Bánh Bao một lần sau khi kết thúc giờ học: “Gần đây mày đi đâu thế?”
Bánh Bao tỏ vẻ ngây thơ: “Đều đi học mà?”
Lôi Lôi MM nhướng mày: “Thành thật đi xem nào”
Bánh Bao nhăn nhó không đáp, cô ấy bắt đầu đoán: “Có phải mày chạy đến chỗ sư phụ không đấy?”
Bánh Bao cam chịu, vì thế JQ trồi lên mặt nước.
“Mày điên rồi, Tiểu Mộc!” – Lôi Lôi MM chỉ tiếc rèn sắt không thành thép – “Ông đấy ba mươi mấy tuổi rồi, hơn nữa mày biết gì về ông ấy? Nói không chừng con người ta đánh nước tương (6) được rồi, mày rõ ngốc, lại còn chui đầu vào rọ!”
Đối với nhân phẩm của sư phụ nhà mình, lập trường của Bánh Bao rất vững vàng: “Anh ấy không như thế đâu, anh ấy tốt lắm”
“Ai lại tự vạch áo cho người xem lưng” – Lôi Lôi tha cô về ký túc xá – “Mày về ngay cho tao, còn chạy về chỗ ông đấy là tao gọi cho mẹ mày đấy”
Bánh Bao bất lực: “Lôi Lôi, tao biết tao đang làm gì”
“Nhưng dù thế nào mày cũng phải đợi đến khi tốt nghiệp đã chứ! Nếu trường học biết mày sẽ bị phạt đấy biết không!”
Một đêm kia, Bao Tử không đến chỗ Hội trưởng đại nhân, Hội trưởng đại nhân gọi điện tới đúng lúc Lôi Lôi đang ăn mỳ ăn liền. Bánh Bao trước ánh mắt lợi hại của bạn mình, phải nhỏ nhẹ nói với anh rằng đêm nay mình không qua. Anh hỏi một câu: “Có việc à?”
Bánh Bao líu ríu nói không có việc gì, anh cũng không hỏi thêm, chỉ bảo cô ngủ sớm một chút.
Kết quả cả hai đều không ngủ. Bánh Bao ngồi trong ký túc đọc sách mãi không lật qua được một tờ, hội trưởng đại nhân ngồi ở nhà ngây ngốc đến lạnh lẽo. Hai người đều lên trò chơi, lại vui vẻ khi phát hiện người kia cũng online.
[Hảo hữu] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: sư phụ!
[Hảo hữu] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [vuốt ve] ở trường có chuyện gì đấy?
[Hảo hữu] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: ngày mai có bài kiểm tra nhỏ
[Hảo hữu] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: thế mà còn online game?
[Hệ thống] Thù Tiểu Mộc dịu dàng ôm bạn
Hội trưởng đại nhân nhìn nữ thích khách vận bộ đồ đen gọn gàng kia nép vào lòng mình, cảm thấy rất ấm áp.
[Hệ thống] Bạn dịu dàng ôm Thù Tiểu Mộc
Qua mạng, JQ không quá nóng bỏng lộ liễu, độ ấm lại không mất đi chút nào.
Chú giải chương 58
Món bí đỏ hầm nấm lên men gì gì đó cộng trứng cá…
Hoàng tử Tennis
2 nhân vật trong Slam Dunk. Mình không đọc truyện này nên không biết tên tiếng Nhật, các bạn tra Google “樱木花道和流川枫” là ra nhé
Như trên
Tên tiếng Việt là “Khoái lạc đại bản doanh”, phát sóng trên kênh truyền hình vệ tinh Hồ Nam vào 20:10 thứ 7 hàng tuần. Happy Camp của Trung Quốc là chương trình tạp kỹ được phát sóng trên truyền hình vệ tinh Hồ Nam, ra mắt từ ngày 11 tháng bảy năm 1997. Cho đến nay, chương trình là tiết mục đều đặn hàng tuần với lượng khách xem ổn định. Ban đầu, chương trình sử dụng loại hình giải trí phổ biến là mời một số nhân vật có khả năng đặc biệt đến tham gia. Sau này, chương trình chuyển thành tiết mục giao lưu phỏng vấn kết hợp các trò chơi nhỏ, khách mời thường là nghệ sĩ nổi tiếng đến từ Trung Quốc đại lục, HongKong, Đài Loan và các nghệ sĩ nước ngoài. Tham gia chương trình cũng là dịp tuyên truyền, quảng bá các bộ phim, sự kiện sắp diễn ra. Chương trình đã giành được giải thưởng Kim Ưng năm 1998. Giải thưởng tiết mục giải trí truyền hình được đánh giá cao nhất năm 2009. Năm 2013, bộ phim điện ảnh《快乐大本营之快乐到家》- Happy House Happy Camp đạt doanh thu phòng vé trên 150 triệu tệ và lọt vào top 10 phòng vé quốc tế.(Nguồn: yan.vn)
Nghĩa là “đã lớn”.