Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 14: Chương 14




Đúng lúc đang phân vân thì “soạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, Thẩm Hy Mạt hốt hoảng kéo chăn lên tận cằm, nhìn thấy người vào là Trịnh Gia Vũ, vội hỏi: “Sao không đưa em về nhà?” Giọng cô hơi trách móc.

Trịnh Gia Vũ không trả lời ngay, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, kéo rèm sang hai bên. Bỗng chốc, cả căn phòng tràn ngập ánh nắng, như đổ lớp thủy tinh trên sàn.

“Đêm qua em ngủ ngon không?” Trịnh Gia Vũ đến bên giường, mỉm cười hỏi. Dưới ánh mặt trời sáng chói, nụ cười của anh càng rạng rỡ.

“Không.” Thẩm Hy Mạt nói thẳng, lại xoa hai bên thái dương, nói: “Em không quen qua đêm ở nhà người khác.”

“Nếu anh đưa em về nhà, bà nhìn thấy em như vậy, có phải sẽ rất lo lắng không?” Tối qua, thấy cô uống rượu như uống nước, anh khuyên rất nhiều, nhưng cô không nghe, còn uống nhiều hơn. Anh đành uống với cô, cho đến khi cô say không biết gì nữa Anh muốn đưa cô về nhà nhưng lúc đó đã quá khuya, chỉ sợ nếu đưa về, bà sẽ lo cuống lên, có thể còn hiểu lầm anh, cuối cùng đành đưa cô về nhà mình.

“Ờ, cám ơn anh nhiều!” Thẩm Hy Mạt ngước mắt cười với anh, rồi nhìn xuống chiếc váy đang mặc, hỏi: “Ai thay váy này cho em?”

“Em thấy còn có thể là ai?” Trịnh Gia Vũ mỉm cười, bộ đồ pizama không hề làm anh giảm đi phong độ, trái lại khiến anh càng dịu dàng hơn.

“Không phải chứ….” Thẩm Hy Mạt kinh ngạc nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, “Không phải là anh chứ?” nói xong mặt cô đỏ ửng, như hoa đào tháng ba.

“Anh có thể làm những việc như thế ư?” Trịnh Gia Vũ ngồi xuống mép giường, vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng nói: “Thím Vương thay giúp em, bộ đồ là của mẹ anh.”

Thẩm Hy Mạt thở phào, cười bẽn lẽn: “Em cũng nghĩ anh không làm việc đó.”

“Đầu còn đau không?”

“Vẫn hơi đau.”

Trịnh Gia Vũ ngồi dịch lại, xoa huyệt thái dương cho cô, động tác thuần thục, khéo léo, bàn tay ấm áp.

Thẩm Hy Mạt hơi ngạc nhiên, định ngoảnh nhìn anh.

“Đừng động đậy, em sẽ thấy dễ chịu ngay thôi.” Giọng nói của Trịnh Gia Vũ nhẹ như tiếng dương cầm.

Lúc này, Thẩm Hy Mạt như bị sức mạnh nào sai khiến lập tức ngồi yên. Cô cảm nhận rất rõ, hơi ấm từ đầu ngón tay anh, chà trên da thịt mình, mỗi lúc một nóng. Cơn đau âm ỉ ở thái dương dần dần dịu đi.

Không phải cô chưa từng nghĩ, sau Diệp Như Thìn, nếu gặp người phù hợp sẽ thử qua lại xem sao, bà nội cũng không ít lần nói với cô như thế. Nhưng bằng ấy năm rồi, trái tim cô dường như không thể chấp nhận người khác, không phải họ không ưu tú, cũng không phải họ không tốt. Chỉ là, có những khoảng trống, không phải ai cũng có thể lấp đầy.

Thẩm Hy Mạt cứ sống một mình như vậy, bà nội cũng sốt ruột cho cô, thường nhắc nhở: “Hy Mạt, Tiểu Tề ở công ty cháu, người rất được, rất nhiệt tình thường đưa cháu về nhà, sao cháu không thử suy nghĩ xem?” Bây giờ, Tiểu Tề đã chuyển công ty khác, cũng đã kết hôn, còn cô, vẫn cô đơn một mình.

Bây giờ, Thẩm Hy Mạt đã sắp bước vào đội ngũ gái ế, bà nội càng giục dữ. Thực ra, cô tự bảo mình, Trịnh Gia Vũ quá tốt, có thể thử xem sao, nhưng rốt cuộc cô vẫn không vượt qua được bước đó.

“Đã dễ chịu hơn chưa?” Trịnh Gia Vũ âu yếm sờ trán cô, Thẩm Hy Mạt vừa thức dậy, vẻ ngái ngủ uể oải trông rất trẻ con, đôi mắt sáng trong veo như nước mùa thu.

“Dễ chịu hơn nhiều, cám ơn.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười.

“Quần áo của em giặt rồi, đây là váy của mẹ anh, em mặc tạm.” Trịnh Gia Vũ đặt chiếc váy lên đầu giường, nói: “Vẫn còn sớm, em ăn sáng rồi hãy đi làm.”

“Vâng!”

“À, anh đã chuẩn bị cho em nước chanh mật ong, chữa đau đầu sau khi say rượu rất công hiệu.” Trịnh Gia Vũ đứng ở ngưỡng cửa nói.

Cuối cùng Thẩm Hy Mạt đã hoàn toàn tỉnh táo, có thể nhớ lại chuyện tối qua, nhớ ra vì sao cô uống nhiều rượu như vậy, nhớ ra vì sao nhất định đoạt lại ly rượu Trịnh Gia Vũ giằng khỏi tay cô, còn nhớ cả những lời lúng búng cô nói trong cơn say lúc ngồi trong xe của anh… Nguyên nhân của mọi nguyên nhân, chính là Diệp Như Thìn, người cô từng mong đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy mình quá nực cười. Anh ta đi với ai là quyền của anh ta, việc gì cô phải đem mình ra làm trò cười?

Lần đầu gặp mẹ Trịnh Gia Vũ, Thẩm Hy Mạt có cảm giác khoảng không trước mắt như sáng lên. Mẹ anh nhìn rất trẻ, phong thái cực kỳ quý phái, trang phục cầu kỳ, làn da được chăm sóc công phu, nhìn thấy Thẩm Hy Mạt, bà cười xởi lởi: “Thẩm tiểu thư, đã nghe tiếng từ lâu.”

“A…” Cô ngớ ra.

“Đến đây ngồi đi.” Bà kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh, “Gia Vũ nhắc cháu luôn.”

“Mẹ, con chỉ nhắc mỗi một lần, cũng là do mẹ hỏi thôi.” Trịnh Gia Vũ để cốc nước chanh mật ong trước mặt cô, để cốc sữa đậu nành trước mặt mẹ mình.

“Đây là lần đầu tiên Gia Vũ pha nước chanh mật ông.” Bà nhìn Thẩm Hy Mạt, nói đầy ẩn ý.

Sau đó bà còn nói rất nhiều chuyện thú vị như thế nữa, Thẩm Hy Mạt chỉ gật gù: “Vâng, vâng.”

“Mẹ, hồi còn bé mẹ luôn nhắc con, không được nói chuyện trong bữa ăn mày?” Trịnh Gia Vũ phàn nàn.

“Được, được, mẹ không nói nữa.” Lúc đó, bà mới yên lặng.

Lúc Thẩm Hy Mạt sắp ra về, bà đưa cho cô một túi giấy, nói: “Đây là ô mai dâu thím Vương làm, có thể ăn kèm với bánh mỳ, khoai tây, rất ngon.”

“Thôi cô ạ.” Thẩm Hy Mạt từ chối.

“Cứ cầm đi, có phải món đắt tiền gì đâu.” Bà tỏ ra rất nhiệt tình, nhìn thấy bộ quần áo trên người cô lại mỉm cười nói: “Không ngờ cháu mặc bộ này lại vừa thế, chiếc váy thời trẻ của cô đấy, may mà cô chưa quẳng đi.”

“Cảm ơn cô!” Thẩm Hy Mạt không tiện từ chối nữa, đành nhận.

“Gia Vũ, con tiễn Hy Mạt nhé.” Bà nói với con trai.

“Đương nhiên rồi!” Anh đáp.

Ra khỏi nhà, Thẩm Hy Mạt nhìn thấy một khuôn viên nhỏ trông như vườn hoa, các loài đua nở, đủ mọi sắc màu, có một hàng lan can màu trắng bao quanh, trông tuyệt đẹp. Cô ngoái đầu nhìn ngôi nhà, đó là biệt thự nhỏ theo phong cách châu Âu cổ điển, sang trọng và lộng lẫy, nhìn qua là biết đó là nơi ở của những người giàu có.

Trịnh Gia Vũ lái xe tới, nhanh chóng chạy xuống xe, vừa mở cửa cho cô vừa nói: “Anh đưa em đi làm.”

“Em đi xe bus thì hơn.” Trịnh Gia Vũ nhìn đồng hồ đeo trên tay, thong thả nói: “Còn 20 phút nữa là 9 giờ.”

Lúc đó, cô mới chịu nhượng bộ, lên xe.

Cũng may khi xe dừng dưới tòa nhà công ty, không gặp người quen nào.

Đúng như dự đoán, vừa nhìn thấy chiếc váy trên người Thẩm Hy Mạt, Tiền Khê Khê đã chạy đến bàn làm việc của cô, một tay chống cằm, chau mày, phán: “Bộ này không phải style của chị, trước đây chưa mặc bao giờ.”

“Chị mua lâu rồi, nhưng mặc thấy hơi già nên vứt xó. Hôm nay cảm thấy hay hay lại mặc thử.” Thẩm Hy Mạt nói dối.

“Nói như thật ấy, nhưng chị đâu có thích phong cách này?” Tiền Khê Khê tay chống cằm ngắm nghía chiếc váy liền màu đen, tha thướt, cổ khoét hơi sâu, không phải cô mặc không đẹp, thậm chí rất gợi cảm, chỉ có điều chưa bao giờ cô mặc kiểu váy thế này đi làm.

“Đương nhiên là thật.” Thẩm Hy Mạt nói vậy nhưng cũng hơi chột dạ.

“Được, vậy thì cứ coi là thật.” Tiền Khê Khê chấm dứt chủ đề này khiến Thẩm Hy Mạt hơi yên tâm, nhưng chủ đề tiếp theo lại làm cô khó trả lời.

“Vậy tại sao sáng nay Trịnh Gia Vũ lại đưa chị đi làm?” Tiền Khê Khê quả là cao thủ tò mò, không một biến động nào trong tình cảm của Thẩm Hy Mạt mà không bị cô ta phát giác.

“À…” Thẩm Hy Mạt bắt đầu ấp úng, cố tìm từ để nói. “Tình cờ gặp trên đường, anh ấy cho chị đi nhờ một đoạn.”

“Oa! Hai người đến là có duyên, muốn tránh cũng không được.” Tiền Khê Khê vừa uống sữa đậu nành, vừa nói nhỏ: “Nói thật với chị, Diệp Như Thìn quá được, lại một thời yêu chị, nhưng hiện giờ Trịnh Gia Vũ rất thật lòng, chị đừng đứng núi này trông núi nọ. Phải biết, người cũ vẫn chỉ là người cũ, dù cố làm mới quá khứ thế nào, hai người cũng không còn là hai người ngày xưa nữa.”

“Ờ, Trịnh Gia Vũ không tồi.”

Tiền Khê Khê mừng thầm, xem ra cán cân tình cảm trong lòng Thẩm Hy Mạt đã nghiêng về một người, bởi vì Thẩm Hy Mạt chưa bao giờ khen Trịnh Gia Vũ một câu trước mặt cô, dù chỉ là câu “không tồi”.

“Thẩm Hy Mạt, có chuyển phát nhanh.” Nhân viên quầy lễ tân gọi.

Thẩm Hy Mạt lấy xong bưu phẩm trở về, Tiền Khê Khê đã uống xong sữa đậu nành, nhưng vẫn nấn ná chưa trở về bàn làm việc, vô cùng tò mò nhìn gói bưu phẩm trong tay Thẩm Hy Mạt, nói: “Ôi! Có người tặng quà, Trịnh Gia Vũ phải không?”

Thẩm Hy Mạt nhìn hàng chữ lờ mờ dán trên bưu phẩm, ngơ ngẩn mãi, sau đó ném “bịch” vào sọt rác.

“Sao vậy?” Thấy phản ứng thái quá của Thẩm Hy Mạt, Tiền Khê Khê khuyên: “Đấy không phải là bom, việc gì phải làm thế?”

“Đến giờ làm việc rồi.” Thẩm Hy Mạt bắt tay vào làm việc, không một lần liếc mắt đến món quà đã bị cô rẻ rúng.

Chỉ khi người đàn bà đó gửi quà cho Thẩm Hy Mạt, cô mới sực nhớ sắp tới sinh nhật mình. Nhưng tất cả những món quà của bà ta, cô luôn quẳng đi như quẳng miếng giẻ rách. Đã nhiều năm rồi, Thẩm Hy Mạt thừa nhận, cô chưa bao giờ tha thứ cho bà ta.

Sau khi hết giờ làm, Thẩm Hy Mạt đến quán ăn nhà nông đó, từ ngày chia tay với Diệp Như Thìn, cô ít khi đến đây.

Chính cô cũng không biết vì sao vẫn muốn đến nơi này, một nơi từng quen thuộc như thế, giờ có phần xa lạ.

“Thẩm Hy Mạt?” Bà chủ quán nhận ra cô ngay, vui vẻ nói, “Cuối cùng cô cũng chiếu cố đến cái quán bé tý này của tôi.”

“Không phải cháu không đến, mà là…” Thẩm Hy Mạt không tìm ra lí do nào hợp lí, đành bỏ lửng.

“Cô bận công việc, chỗ làm lại cách xa đây, tôi thông cảm mà.” Bà chủ đưa thực đơn cho cô, hào hứng nói: “Đã có thêm vài món mới, cô xem có thích không.”

“Thịt gà hạt lựu chiên xì dầu, thịt thái chỉ hương cá, một bát canh trứng rong biển, và một bát cơm.” Thẩm Hy Mạt đưa mắt nhìn qua thực đơn, nói.

“Cô vẫn thích những món đó à?” Bà chủ quán cười.

Trong lúc ngồi đợi món, cô nhìn ra cửa sổ, ngắm dòng người qua lại, phần lớn có vẻ đều là học sinh, đi thành từng tốp, hoặc một mình đeo tai nghe thủng thẳng bước, có cả những cặp đôi nắm tay, hoặc khoác tay nhau… Hồi đó, cô và Diệp Như Thìn cũng từng là một cặp khiến mọi người ngưỡng mộ.

Tan học, họ gặp nhau ở cổng trường rồi cùng đến quán ăn này. Thẩm Hy Mạt vẫn còn nhớ lần đầu tiên họ đến ăn ở đây.

Đang giờ cao điểm, khách rất đông, Thẩm Hy Mạt kéo Diệp Như Thìn vào quán, bên trong, người chen chúc, đi cũng khó. Diệp Như Thìn chưa từng thưởng thức kiểu quán ăn như thế, lập tức muốn đánh bài chuồn, nói: “Đi chỗ khác thôi.”

“Món thịt gà thái hạt lựu chiên xì dầu ở đây rất ngon.” Thẩm Hy Mạt rõ ràng không muốn đi quán khác.

Diệp Như Thìn kéo áo cô, chau mày: “Chỗ ngồi không có, đông thế này, phải đợi đến bao giờ, anh đói lắm rồi!” Anh nhất quyết muốn rời khỏi cái quán quỷ quái đó.

“Vì những món ngon, cố đợi chút nữa đi!” Thẩm Hy Mạt nũng nịu lắc cánh tay Diệp Như Thìn, sử dụng vũ khí sát thương của mình, ngước đôi mắt đẹp mê hồn, lúng liếng nhìn anh.

Diệp Như Thìn không chịu nổi đòn này, trái tim lập tức mềm nhũn như cây kẹp bông.

Thẩm Hy Mạt liếc trộm anh, trên khuôn mặt thanh tú hai hàng lông mày nhăn nhăn, ánh mắt không hài lòng, đôi môi mỏng hơi mím. Người đông, trời mùa hè nóng nực, chiếc áo sơ mi trắng của anh đã thấm mồ hôi.

Anh rút tờ giấy trong túi quần quạt lia lịa. Nhưng mồ hôi vẫn không ngừng túa trên mặt, long lanh trông như những hạt trân châu tan chảy. Thẩm Hy Mạt lấy khăn giấy vừa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt anh, vừa dịu dàng nhìn anh.

Hàng lông mày của Diệp Như Thìn từ từ giãn ra, miệng nhoẻn cười với cô.

Hồi ấy, anh là chàng thiếu niên áo trắng tung bay trong gió, cô là thiếu nữ ngây thơ đắm mình trong tình yêu, họ được tình yêu nuôi dưỡng, sống bằng tình yêu, không biết buồn đau. Cô không thể ngờ, cũng không nghĩ, có ngày họ sẽ chia tay, tuy nhiên, tình cảm mà cô tưởng sẽ theo họ suốt đời vẫn kết thúc. Bây giờ, cái quán ăn nông dân quen thuộc là thế trong ký ức dường như cũng thay đổi, bàn ghế mới, món ăn mới, sinh viên cũng là những người mới, tất cả đều khác xưa.

“Thịt thái chỉ hương cá.” Bà chủ quán đích thân bê món đến, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi cô, “Lát nữa sẽ có cơm, thịt gà hạt lựu chiên xì dầu sẽ mang ra ngay.”

“Không vội đâu, cô.” Thẩm Hy Mạt thoát khỏi dòng suy tư, mỉm cười nói.

“À, phải rồi.” Bà chủ quán nán lại một chút, nói: “Lần trước, bạn cô đến, nói là đợi cô, nhưng mãi không thấy cô đến.”

Thẩm Hy Mạt trầm ngâm một hồi, nghĩ đến hôm hẹn Diệp Như Thìn, vội giải thích: “Hôm đó lúc sắp đi, cháu lại có việc đột xuất, nên không đến được.”

“Cậu ấy cũng gan thật, đợi cô mãi không thấy, tôi bảo cậu ấy thử gọi điện thoại hỏi xem có phải cô gặp trục trặc gì trên đường không, nhưng cậu ấy không nghe, nhất quyết ngồi đợi. Cậu ấy không sốt ruột, nhưng tôi nhìn cậu ấy đợi mà sốt ruột.” Bà chủ quán tỏ ra hay chuyện.

Đến là ngốc, vì sao không gọi điện cho mình? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.

“Thế anh ấy đợi bao lâu?”

“Đến khi quán đóng cửa.” Bà chủ lắc đầu nói, “Cậu ấy đã uống kha khá rượu, nói rất nhiều lời hồ đồ. Nếu quán chưa đóng cửa, chắc cũng chưa chịu đi. Đây là lần đầu tôi thấy cậu ấy như vậy.”

Bữa tối này, Thẩm Hy Mạt cảm thấy mình ăn lâu đến mức thời gian như dài vô tận, ngay những món vốn yêu thích nhất cũng thấy vô vị.

Mùa hạ sắp qua, cái nóng dịu dần, Thẩm Hy Mạt với chiếc áo Tshirt trên người, càng ăn càng thấy lạnh, càng ăn càng cảm thấy phải chịu đựng thời gian, cổ họng như bị vật gì vít chặt, khó chịu vô cùng.

“Thấy chưa, mình đã đợi hai mươi phút mà vẫn không có chỗ ngồi”, “món thịt gà thái lựu không ngon như em nói”, “Hy Mạt lần sau không đến những quán như thế này nữa”…

Trong tâm trí cô chỉ toàn những lời nói của Diệp Như Thìn, từng câu, từng câu vọng ra, gần như ngay bên tai, lại xa như trong giấc mơ.

Như có làn sương mỏng tràn qua trước mắt, thức ăn trên bàn mờ dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.