Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 16: Chương 16




Trịnh Gia Vũ làm xong công việc, nhìn đồng hồ, chết thật, đã 7h20, lỡ mất thời gian tuyệt nhất đi đón Thẩm Hy Mạt. Anh xoa hai huyệt thái dương, cầm điện thoại trên bàn xem lướt, không có tin nhắn của cô, lòng bỗng hụt hẫng, thất vọng.

Cô không gọi cho anh, thì anh gọi cho cô. Đang định bấm máy thì di động rung. Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Trịnh Gia Vũ giật mình, sao cô ấy có thể chủ động gọi cho anh?

“Gia Vũ, đến với em đi.” Giọng nói hơi nũng nịu.

“Em ở đâu?” Trịnh Gia Vũ đứng dậy, ngước nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

“Quán bar mình hay đến.”

Trịnh Gia Vũ cúp máy, lái xe đến thẳng quán bar.

Đi vào trong quán, len qua đám người, nhìn thấy Thư Hàm đang uống rượu ở một góc tối lờ mờ.

“Em bắt đầu thích uống rượu từ bao giờ?” Trịnh Gia Vũ ngồi xuống bên cạnh, nhìn lướt những chai rượu rỗng vứt ngổn ngang trên bàn.

“Nào, đến đây, uống với em vài ly.” Thư Hàm giọng lúng búng, giơ tay nhấc chai rượu, rót một ly cho anh.

“Dù em uống bao nhiêu, não em cũng không thể biến mất.” Trịnh Gia Vũ đoạt chai rượu trong tay cô.

“Lâu như vậy rồi, anh đã đi đâu?” Thư Hàm nhìn anh, giọng không vui.

“Đi một nơi rất xa.” Trịnh Gia Vũ nói, nhìn vào ánh mắt ngây ngô của cô.

“Xa bao nhiêu?”

“Xa đến mức anh cũng không biết điểm cuối ở đâu.”

“Có phải là ở đây?” Thư Hàm đột nhiên bật cười, chỉ vào tim mình. Dưới ánh đèn vàng đục, nụ cười đó mới thê thảm làm sao.

Trịnh Gia Vũ nhấc ly rượu bên cạnh lên, nhìn thứ chất lỏng lóng lánh trong đó, lắc nhẹ một cái, rồi mím môi, nhướn mày, hỏi: “Em có thể giả bộ gì ở đây?”

“À…” Thư Hàm tay chống má, chợt trầm ngâm: ”Nhiều lắm, rất nhiều, khoảng chừng này. Cô giang hai tay ra hiệu, lại nói tiếp: “Ví dụ có thể giả bộ vui vẻ, hạnh phúc, hồi nhớ tình yêu không thể nào quên và nỗi đau khổ không sao xua đi được.”

Trong tâm trí Trịnh Gia Vũ, Thư Hàm là một cô bé hồn nhiên, có hai bím tóc đuôi sam, mặc chiếc váy bồng trắng, nụ cười long lanh đứng đợi dưới nắng, rồi đi đến bên anh, thỏ thẻ nói: “Anh Gia Vũ, chơi trốn tìm với em đi.” Nhưng Thư Hàm trước mặt anh lúc này chứa chất ưu phiền.

Nghe Thư Hàm nói vậy, Trịnh Gia Vũ đột nhiên hiểu ra, đúng như anh nghĩ, tình yêu của cô bị tổn thương. Anh bình thản hỏi: “Em và anh ta yêu nhau bao lâu rồi?”

Cô giơ ngón tay trỏ.

“Một năm?” Anh hỏi.

Mắt Thư Hàm hơi nheo, trong như nửa vầng trăng. Cô lắc ngón tay trỏ, cười đau khổ, nói: “Không hề, chưa từng yêu.”

Trịnh Gia Vũ hơi ngây người, hỏi ngay: “Anh ta không yêu em?”

“Em thường xuyên gọi cho anh ấy, anh ấy luôn thoái thác, không bận thì đi công tác, em mua quần áo, toàn hàng hiệu, tặng anh ấy, anh ấy lại không thích, ngay một câu ‘cám ơn’ cũng không có. Em chủ động hẹn gặp, nhưng gặp rồi lại cảm giác như người qua đường. Người qua đường, anh biết không? Nghĩa là thế giới của anh ấy, em dường như chưa từng bước vào.” Thư Hàm lại uống một ngụm rượu mạnh, trong ngực bỗng chốc như có lửa đốt, vô cùng bức bối khó chịu.

Cô chỉ nhăn mày rồi tiếp tục nói, “Gia Vũ, anh nói xem, em và anh ấy có giống chim trời, cá nước không. Em là cá, bơi lợi tung tăng trong nước, cuối cùng có một ngày bơi lên mặt nước, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy một con chim bay qua đỉnh đầu. Anh ấy có lông trắng bóng, và cú liệng cánh hình vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời, em lập tức bị mê hoặc. Nhưng anh ấy chỉ liếc em, rồi lại tiếp tục hành trình của mình. Còn em không thể nào nhảy khỏi mặt nước, càng không thể đuổi kịp anh ấy. Em chỉ có thể chìm dưới đáy biển, buông mình trong nỗi nhớ. Nhưng đó không phải là điều em mong muốn.” Giọng cô dần dần hơi khàn.

Trịnh Gia Vũ kéo cô vào lòng, xoa đầu, nói: “Tình yêu không phải cứ muốn là được, không phải là vở kịch độc vai mình em diễn, phải có người diễn cùng mới hay. Nếu không một mình em dù nhập vai bao nhiêu, diễn hết mình bao nhiêu, cũng không thể có kết quả tốt đẹp.”

“Nhưng em đã nhập vai rồi, hoàn toàn nhập vai rồi, phải làm sao đây?” Có chất lỏng nóng ấm từ khóe mắt trào ra, cô không sao ngăn được.

“Em là cá, anh ta là chim, hai người là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp nhau.”

“Nếu em muốn bước vào thế giới của anh ấy, muốn gần anh ấy hơn, muốn trao nhiều hơn nữa, cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp ư?” Thư Hàm ngẩng đầu nhìn Trịnh Gia Vũ, ánh mắt long lanh.

“Đừng ngốc nữa!” Trịnh Gia Vũ khuyên cô, “Tuy tình cảm em dành cho anh ta không cách nào lấy lại, nhưng thời gian sẽ giúp em chữa lành vết thương, sẽ giúp em quên.”

“Không, không…” Thư Hàm rời khỏi vòng tay Trịnh Gia Vũ, xúc động nói: “Muốn em quên anh ấy thà giết em đi.”

“Tiểu Hàm, em nên biết, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, chỉ là một thứ gia vị…” Trịnh Gia Vũ an ủi cô.

“Em không nghe, không nghe!” Thư Hàm bịt tai, hét lên, rồi như một kẻ điên, vớ lấy ly, và chai rượu trước mặt bắt đầu quăng ném, liền đó là tiếng kĩnh vỡ loảng xoảng.

Họ bị rượu bắn đầy người, chiếc váy trắng ngà của Thư Hàm cũng thấm đẫm rượu, rượu theo gấu váy tí tách nhỏ xuống đất.

“Muốn quậy thì về nhà quậy!” Trịnh Gia Vũ chưa bao giờ tỏ ra giận dữ trước mặt Thư Hàm, lúc này nghiêm mặt, giọng tuy nhỏ nhưng đầy uy lực.

Một nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động, vội chạy đến hỏi: “Không bị thương chứ?”

“Phiền anh dọn giúp, tính tiền.” Trịnh Gia Vũ nhã nhặn với anh ta.

Trịnh Gia Vũ dường như phải vác Thư Hàm đi, do quá say, ý thức hỗn loạn, cô luôn miệng nói sảng, đến khi ngồi vào xe, mới yên yên một chút.

Anh đắp áo khoắc lên trên người cô, Thư Hàm lại lẩm bẩm: “Như Thìn, Như Thìn…”

Trịnh Gia Vũ đột nhiên nhớ tới lần Thẩm Hy Mạt uống say, cũng luôn miệng lẩm bẩm gọi “Như Thìn”, anh bất giác chau mày.

Bỗng nhiên, cô túm tay anh, nói rành rọt rõ từng chữ: “Đừng xa em, xin anh đừng xa em…” giống như nói mê, như cầu khẩn.

“Tiểu Hàm” Trịnh Gia Vũ khẽ lay cô, “Anh là Gia Vũ!”

Lúc này, Thư Hàm mới mở to hai mắt đờ đẫn, nhìn anh nửa tỉnh nửa say lắp bắp: “Gia Vũ, thì ra là Gia Vũ! Anh biết bố mẹ em là người thế nào rồi, đưa em đến khách sạn đi.”

Trịnh Gia Vũ biết Thư Hàm luôn là đứa con ngoan trong mắt cha mẹ, nếu nhìn thấy con gái say khướt, người đầy mùi rượu thế này, họ nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi. Anh nhấn ga, xoay vô lăng, phóng về hướng khách sạn.

Sau khi đưa Thư Hàm vào phòng, thu xếp cho cô đâu vào đấy, lúc chuẩn bị ra về, Thư Hàm loạng choạng bước theo, kéo tay anh, hấp tấp nói: “Gia Vũ, đừng đi!”

Lúc này, Thẩm Hy Mạt đi chợ về, tay xách túi thức ăn, vừa đi lên cầu thang miệng vừa “tằng tằng tằng” ngân nga điệu nhạc nào đó.

Nhưng, sắp đến tầng nhà của mình, thì một chuỗi tiếng chửi bới, vô cùng khó nghe vọng ra, cô dừng lại lắng nghe, được vài câu thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội chạy thật nhanh lên tầng.

Thẩm Hy Mạt mở cửa, ngôi nhà trước nay vốn sạch sẽ, lúc này bừa bãi, ngổn ngang, bà nội đang cực kỳ tức giận, miệng sa sả mắng nhiếc. Còn Diêu Thanh đứng một bên, ngây đờ như con rối gỗ, không nói gì, quần áo xộc xệch, xem ra, trước khi Thẩm Hy Mạt bước vào, họ đã qua một cuộc ẩu đả kịch liệt.

“Bà, có chuyện gì vậy?” Thẩm Hy Mạt đi đến gần bà nội, đưa mắt nhìn Diêu Thanh bộ dạng thảm hại đứng một bên.

“Cô ta lại mặt dày đến đây, đúng là trơ trẽn!” Bà chỉ vào Diêu Thanh, mắng.

“Mẹ, con chỉ muốn gặp Hy Mạt.” Giọng Diêu Thanh như cầu khẩn.

“Đã nói với cô rồi, đừng đến đây. Đừng đến đây nữa, nghe chưa?” bà nội quát to.

“Bà, hôm nay là sinh nhật cháu, hai người đừng cãi nhau, được không?” Thẩm Hy Mạt dịu giọng nói với bà, rồi đến trước mặt Diêu Thanh lạnh lùng: “Bà đi đi, tôi không muốn gặp bà.”

“Đã nhận được quà chưa?” Diêu Thanh nhìn thấy cô mừng rỡ, mắt sáng lên, hỏi ngay.

Bà ta vô tình nhắc làm Thẩm Hy Mạt nhớ ra. Cô lấy trong túi chiếc hộp vẫn nguyên chưa bóc vỏ, ấn vào tay Diêu Thanh: “Cầm lấy.”

“Hy Mạt, con có thể đối xử với mẹ như vậy sao?” Diêu Thanh cụp mắt, khẽ nói.

“Vậy bà muốn tôi đối xử với bà thế nào?” Thẩm Hy Mạt vặn lại.

“Mẹ muốn ở bên con, cùng ăn với con bữa cơm.”

“Hy Mạt, cháu nhìn người đàn bà này đi, vừa nãy còn nói chỉ muốn nhìn thấy cháu, giờ lại bảo muốn ăn cơm với cháu, rõ ràng được đằng chân, lên đằng đầu!” Bà nội tức tối xen vào.

“Bà biết rõ sức khỏe bà nội rất kém, cho nên bà mau đi đi!” Thẩm Hy Mạt đuổi khách.

“Mấy năm rồi, mẹ không cùng con đón sinh nhật, hôm nay cho mẹ ở lại, được không?” Diêu Thanh cố nài, dường như không đành ra đi.

“Đồ trơ trẽn, còn nói gì nữa? Đừng hòng ăn cơm với Hy Mạt!” Bà nội thấy Diêu Thanh vẫn nấn ná chưa chịu đi, tức điên vớ cái hộp sắt bên cạnh ném vào Diêu Thanh.

“Choang!” Một âm thanh nặng nề phá vỡ không khí yên lặng, trong phút chốc, không khí như đóng băng, thời gian cũng dừng lại, không ai nói một lời, chỉ có bầu không khí im lìm như chết.

Chiếc hộp sắt ném không trúng mục tiêu mà trúng vào trán Thẩm Hy Mạt, một dòng máu đỏ tươi tức thì trào ra, từ từ tràn qua lông mày, chảy xuống mặt, vô cùng đáng sợ.

Bà nội đứng sững tại chỗ, toàn thân như đông cứng, mắt đờ đẫn, chỉ chằm chằm nhìn Thẩm Hy Mạt. Chưa kịp đến xem vết thương của đứa cháu, bỗng một cơn đâu thức ở ngực, bà vội giơ tay ôm ngực, mặt co rúm, thiểu não.

Thẩm Hy Mạt chỉ cảm giác trán rất đau, nhưng thấy bà như vậy, vội nhào đến không kịp lau máu trên mặt, cuống quýt nói: “Bà, bà ơi, để cháu đi lấy thuốc cho bà.”

Đây không phải lần đầu Thẩm Hy Mạt chứng kiến bà phát bệnh, nhưng thấy bà đau đớn khổ sở, tim cô như bị bóp nghẹt, vội nói với Diêu Thanh: “Giúp tôi trông bà một lát.” Rồi chạy vào phòng trong lấy thuốc.

Bà nội uống thuốc xong, tay vẫn ôm ngực, rên rỉ: “Đau…”

“Mẹ có xe, để mẹ đưa bà đi bệnh viện.” Diêu Thanh lo lắng nói, rút mấy tờ khăn giấy định lau máu trên trán cho Thẩm Hy Mạt, nhưng cô vội nghiêng đầu né tránh.

“Không cần, bà đi đi!” Thẩm Hy Mạt mở cửa, nói to. Sau đó, rút điện thoại, không buồn nhìn, bấm thẳng cho 120, không ngờ máy bận. Đầu óc tê dại, lòng quặn từng cơn, đau không chịu nổi.

Đúng lúc đó, di động đổ chuông. Nhìn thấy ba chữ “Diệp Như Thìn” nhấp nháy trên màn hình, do dự vài giây, cuối cùng ấn nút nghe, anh chưa kịp lên tiếng, Thẩm Hy Mạt đã hỏi ngay: “Anh đang ở đâu?”

“Nếu anh không nhớ nhầm, thì hôm nay là sinh nhật em phải không?” Diệp Như Thìn ung dung hỏi.

“Anh đang ở đâu?” Thẩm Hy Mạt nhắc lại, giọng hơi nghẹn: “Bà em phát bệnh rồi…”

Lúc này, không có lựa chọn nào khác, còn anh là cái phao cứu sinh duy nhất cô có thể bám vào.

“Anh sẽ đến ngay.”

Diệp Như Thìn quả nhiên đến rất nhanh, nhìn thấy căn phòng nư vừa bị trộm cướp, anh tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, chỉ giục cô: “Đi lấy túi, đến bệnh viện mau.” Anh muốn sốc bà ra xe, nhưng bà hất tay anh, giọng yếu ớt như dốc hết sức nói: “Cút đi!”

“Bà, bây giờ bà nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra. Bà không muốn đi thì cháu cũng phải đi.” Thẩm Hy Mạt chỉ vào vết máu loang lổ trên trán mình.

Bà nội đau khổ nhìn Thẩm Hy Mạt, không phản đối nữa, miệng lẩm bẩm: “Nghiệp chướng, nghiệp chướng…”

Thẩm Hy Mạt ngồi bên ngoài phòng bệnh, mắt đờ đẫn nhìn xuống nền lát đá sáng bóng dưới chân, mãi không nói gì.

“Bà sẽ không sao đâu.” Diệp Như Thìn quàng tay ôm vai cô, giọng anh vốn lạnh lùng, giờ ấm như nước suối nóng, tưới vào lòng cô.

Cô ngoan ngoãn dựa vào anh, mùi hương quýt chỉ thuộc về anh, lại bao bọc quanh cô như ngày xưa.

Lúc này, cô chỉ muốn đắm chìm trong mùi hương đó, cứ thế, đắm mãi, đắm mãi, không bao giờ tỉnh dậy.

Nếu không tỉnh dậy sẽ không có cãi nhau, không có những nỗi bận lòng muốn hóa giải cũng không thể, càng không có những đau khổ đầy vơi thế này.

Thế giới của cô như bị càn quét, cướp đi không chỉ bà nội rất mực thương yêu mà cả trái tim tan nát của cô. Còn anh là người duy nhất cô có thể nương tựa lúc này.

Thẩm Hy Mạt bồn chồn nhìn cửa phòng bệnh.

“Diêu Thanh đi rồi à?” Cô ngước nhìn Diệp Như Thìn. Làn da cô vốn trắng như hạt trân châu dưới ánh đèn ne-on càng nhợt nhạt.

“Ừ.” Diệp Như Thìn ái ngại vuốt tóc cô.

“Ngày trước em đã nói với bà ấy, sinh nhật em không cần đến, nhưng bà ấy vẫn đến.” Thẩm Hy Mạt ngồi thằng người lên, rời khỏi tay anh. Khi anh vuốt tóc cô, Thẩm Hy Mạt bỗng nhớ đến cô người yêu của anh, anh cũng đối xử với cô ta dịu dàng như thế sao?

“Chẳng lẽ em không muốn bà ấy đến thật?”

Thẩm Hy Mạt đan hai tay vào nhau, siết chặt, trầm ngâm một hồi, khẽ nói: “Vâng!”

“Bà ấy sẽ rất buồn.”

“Không liên quan đến em.” Thẩm Hy Mạt nói nhỏ.

“Bao nhiêu năm rồi, em vẫn chưa nghĩ thông? Em không thử suy xét vấn đề từ góc độ khác xem sao.” Diệp Như Thìn chau mày.

“Chúng ta không nên tiếp tục chủ đề này nữa.” Thẩm Hy Mạt ngắt lời.

Diệp Như Thìn thấy cô có vẻ ủ rũ, cũng không nói nữa, sờ vào dải băng trên trán cô hỏi: “Còn đau không?”

“Không, không đau tý nào.” Thẩm Hy Mạt nói trơn tru như không có chuyện gì xảy ra.

Chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không đau! Diệp Như Thìn nhíu mày: “Sao phải tự lừa dối?”

Thẩm Hy Mạt cười đau khổ, chỉ vào ngực mình, nói: “Nỗi đau trên trán có đáng gì so với nỗi đau ở đây?” Đúng vậy, vết thương trong tim dường như khiến cô quên mất vết thương trên trán.

“Có cần anh giúp em giải sầu không?” Diệp Như Thìn nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực.

“Kể chuyện tiếu lâm hay nhăn mặt làm xấu?” Thẩm Hy Mạt vẫn nhớ anh có sở trường về hai khoản đó.

“Coi thường anh quá rồi.”

“Vậy anh có chiêu gì?” Thẩm Hy Mạt rất muốn biết, rốt cuộc anh dùng cách này giúp cô đỡ buồn.

“Lát nữa mới tiết lộ.” Diệp Như Thìn tỏ vẻ bí mật, giơ tay vén tóc cô, nói nhỏ: “Em thế này, tiều tụy quá, xấu lắm.”

“Em đâu phải là siêu sao, cần đẹp làm gì?” Thẩm Hy Mạt gạt tay anh ra.

“Để cho anh nhìn.”

Thẩm Hy Mạt cười nhạt: “Sau đó thì sao? Anh lại yêu em bỏ cô người yêu kia, nối lại tình xưa với em à?”

Ánh mắt thâm trầm, Diệp Như Thìn đăm đăm nhìn cô: “Anh sẽ hối tiếc, hối tiếc không ở bên em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.