Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 27: Chương 27




“Cộc…cộc…cộc…” Tiếng giày cao gót như tiếng ma quỷ đập vào tai, làm cô tim đập chân run.

Nếu bà ta nhìn thấy mình ở đây, liệu có hiểu lầm không? Nếu vậy, nên giải thích thế nào? Lòng rối như tơ vò, lúc này Thẩm Hy Mạt chỉ mong mình biến thành hạt bụi.

“Như Thìn, sao không tắt đèn trong toilet?” Nghe tiếng Diêu Thanh, Thẩm Hy Mạt run lên, thầm nghĩ, ngày xưa đi thi cũng không run thế này.

“Vâng, con quên mất.” Diệp Như Thìn nói xong, liền gọi giật: “Mẹ, lại đây xem cái gì này?”

Diêu Thanh nghe vậy vội đi đến, hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Như Thìn dùng đũa gắp một cọng rau thơm, nói: “Con không thích ăn rau thơm.”

“Trước đây con rất thích cơ mà?” Diêu Thanh ngồi xuống.

“Ăn chán rồi.” Diệp Như Thìn trả lời rất tự nhiên, mặt không đỏ, giọng không run, nên biết, anh vốn thích ăn rau thơm.

Thẩm Hy Mạt nghe cuộc đối thoại giữa họ, đầu gối bỗng mềm nhũn, dựa vào bồn rửa mặt, thở từng hơi dài.

Mãi đến khi không nghe thấy tiếng Diêu Thanh, mới thận trọng hé cửa toilet, thấy giọng bên ngoài vọng vào: “Bà ấy đi rồi, em ra đi.”

Thẩm Hy Mạt bước ra, đi đến phòng khách, thấy Diệp Như Thìn đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, liếc anh một cái, rồi lặng lẽ đến ngồi vào chiếc sofa khác, không nói năng gì.

“Sao thế, không cảm ơn anh hả?” Diệp Như Thìn nhướn mày, ánh mắt cười cợt.

Thẩm Hy Mạt chăm chú nhìn món canh xương để trên bàn, hầu như không nghe thấy Diệp Như Thìn nói gì, một lúc sau mới ngẩng đầu, cất giọng châm biếm: “Hai người đúng là mẫu tử tình thâm!”

“Em ngưỡng mộ hay đố kị?” Diệp Như Thìn húp một thìa canh, gật gù vẻ khoái trá.

“Em thấy nực cười.” Thẩm Hy Mạt cười nhạt.

“Nực cười?” Diệp Như Thìn đẩy bát canh sang một bên, hỏi lại.

“Chẳng lẽ không phải? Mẹ người yêu trở thành mẹ mình, anh không thấy nực cười sao?”

Diệp Như Thìn vẫn bình thản, mím môi, trầm tư: “Cái đó chẳng có gì nực cười, mà là liên kết sức mạnh, gắn hai gia đình tan vỡ thành một đại gia đình thương yêu nhau, không phải sao?”

“Chính là điều anh muốn ư?” Thẩm Hy Mạt hỏi dồn, “Nếu ban đầu không xảy ra tấn trò kia, thì chúng ta có như thế không?”

“Có những điều, không phải muốn là được, cũng không phải mình không muốn là nó sẽ biến mất. Cho nên, quan điểm của anh là ‘bình tĩnh chấp nhận’. Nhưng em có biết, anh đã làm sai chuyện gì không?” Diệp Như Thìn nhìn thẳng vào Thẩm Hy Mạt, mắt lóng lánh như ánh sao.

Thẩm Hy Mạt hơi ngây ra một lát, suy nghĩ rồi ngước mắt, nói: “Yêu em?”

Ánh mắt Diệp Như Thìn thoáng thất vọng, nói nhỏ: “Rời bỏ em.”

Bởi vì từ ngày em rời xa anh, anh biết anh không còn yêu được như thế nữa.

Hai tay Thẩm Hy Mạt đan chặt vào nhau, vặn vẹo, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, giọng nói vẫn bình thường: “Còn bây giờ?”

“Không nhận ra ư?” Ánh mắt Diệp Như Thìn trở nên âu yếm.

Thẩm Hy Mạt nhếch môi, cười nhạt: “Sao lại không?” Cô dừng lại, nụ cười vụt tắt, “Cảm thấy âm hồn của anh vẫn không tan, gặp anh thật đen đủi. Em mong không bao giờ gặp lại anh.”

Diệp Như Thìn đứng dậy, đến trước mặt cô, nói rõ từng chữ: “Thật sự mong như vậy chứ?”

“Thật!” Thẩm Hy Mạt nói nhỏ.

“Rất xin lỗi, không thể làm em toại nguyện.” Diệp Như Thìn giơ tay nâng cằm cô, nhìn khuôn mặt không biến sắc của cô, nói giọng kiên quyết, “Em đừng hòng trốn khỏi anh.”

Dưới sự truy hỏi kiên cường, không mệt mỏi của Tiền Khê Khê, cuối cùng Thẩm Hy Mạt đã nói với cô ta, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến Trịnh Gia Vũ nữa.

Nghe xong, Tiền Khê Khê thở dài: “Nhìn người có vẻ rất đường hoàng, không ngờ lại làm chuyện như vậy.”

“Không có ai cảm tình bất biến.” Thẩm Hy Mạt tay chống má, tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Còn anh ta?”

“Ai?” Thẩm Hy Mạt ngoái đầu hỏi.

“Còn ai nữa, người thừa kế tập đoàn Cẩm Thế.”

Nghe vậy, Thẩm Hy Mạt bất giác nhếch môi, cười nhạt, nhưng rất đẹp.

“Tình cũ tái hợp chẳng có gì lạ!” Vẻ mặt Tiền Khê Khê rất nghiêm túc, ánh mắt chân tình nhìn Thẩm Hy Mạt: “Nói đi, hai người còn vương vấn không?”

“Bây giờ, anh ấy là anh trai của chị, theo em, bọn chị có thể không?”

Thẩm Hy Mạt cũng nói rất chân tình.

Tiền Khê Khê sững sờ như hóa đá, một lát sau mới sực tỉnh, cuống quýt hỏi: “Anh ta là anh trai chị? Từ khi nào?”

“Chuyện dài lắm, khi nào có thời gian sẽ kể với em.” Thẩm Hy Mạt không muốn nói thêm nữa.

“Chị nói thế, làm em tò mò muốn chết.” Tiền Khê Khê không chịu, cuối cùng Thẩm Hy Mạt đành nhượng bộ, kể hết mọi chuyện với cô.

Thẩm Hy Mạt vừa kể xong, Tiền Khê Khê nói ngay: “Điều đó chứng tỏ hai người có duyên, ngay cả ông trời cũng không muốn chia lìa hai người.”

“Đừng trêu chị nữa, chị mà có duyên với anh ta sao?” Có duyên, nhưng là nghiệt duyên, Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.

“Nhưng…” Tiền Khê Khê tư lự nhìn Thẩm Hy Mạt, nói với ẩn ý sâu xa: “Chị muốn có anh ấy, nếu không trải qua 81 kiếp nạn, thì nhất định cũng phải trèo núi vượt sông mới có thể lấy được chân kinh tình yêu.”

“Việc gì phải thế? Sống với nhau trong đau khổ chi bằng xa nhau.” Thẩm Hy Mạt thoáng nghĩ đến câu nói của Diệp Như Thìn, “em đừng hòng trốn khỏi anh.” Thực ra, anh làm sao có quyền quyết định chuyện đi hay ở của cô?

“Được rồi, được rồi, vấn đề tình cảm của chị, chị sẽ tự giải quyết, bây giờ nói sang chuyện của em.” Tiền Khê Khê nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Thế nào, có gì mới không?” Thẩm Hy Mạt hỏi.

“Tối nay đưa chị đi gặp một người.” Tiền Khê Khê mặt tươi như hoa: “Chị rỗi không?”

Đây quả là một tin thời sự động trời. Tiền Khê Khê luôn là người khó tính, rất kén chọn, Thẩm Hy Mạt rất tò mò muốn biết chàng trai nào đã bắt trái tim cô nàng làm tù binh.

Đó là một nhà hàng có vẻ rất bình thường, tọa lạc trên con phố không sầm uất lắm, đỡ ồn ào so với khu trung tâm.

Tiền Khê Khê và Thẩm Hy Mạt được nhân viên phục vụ dẫn lên ca bin đã đặt trước trên tầng hai. Đi qua những ca bin nhỏ được làm bằng loại gỗ thượng hạng. Cảm giác như đắm mình giữa thiên nhiên, lòng cũng tĩnh lại hơn rất nhiều. Lúc bước vào ca bin, Thẩm Hy Mạt bỗng dừng chân, ngây ra nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế gỗ. Anh ta quay lưng lại, nên cô không thể khẳng định anh chính là người đó.

“Sao vậy? Vào đi chứ, hay định đánh bài chuồn?” Tiền Khê Khê ghé tai cô nói nhỏ, “Muốn chuồn cũng không được nữa rồi.” Cô kéo tay Thẩm Hy Mạt vào trong.

Nghe tiếng bước chân phía sau, người đó quay lại, nhìn thấy Thẩm Hy Mạt, cũng ngẩn ra.

Tiền Khê Khê bước nhanh đến trước mặt Trình Mộ, chỉ Thẩm Hy Mạt bên cạnh, vui vẻ giới thiệu: “Đây là Thẩm Hy Mạt, bạn chí cốt của em.”

“Thật khéo tình cờ!” Trình Mộ đứng dậy, nhìn Thẩm Hy Mạt.

“Hai người quen nhau sao?” Tiền Khê Khê kinh ngạc nhìn họ.

“Bạn học cũ.” Thẩm Hy Mạt cười.

Trên đường đến đây, Tiền Khê Khê đã nói qua, quan hệ thân thiết của họ, tuy lần đầu gặp Trình Mộ, cô không thật hài lòng, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, dần dần phát hiện, anh quả thật rất được.

Thẩm Hy Mạt không ngờ, anh chàng mà Tiền Khê Khê luôn miệng nhắc đến lại chính là Trình Mộ.

Trong bữa ăn, thấy hai người cười nói rất vui, Thẩm Hy Mạt cảm thấy mình là người thừa, bèn ngồi một bên thưởng thức món tôm nõn chiên.

“Hy Mạt, thử món cá hấp lá sen này đi, món ăn ở đây không tồi đâu.” Trình Mộ nói với Thẩm Hy Mạt.

“Vâng, nhìn rất bắt mắt, lại rất thơm nữa.” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa gắp một miếng cá, quả thật làm quá khéo, thơm ngon.

“Chị không biết à, nhà hàng này nhìn có vẻ bình thường nhưng món ăn cực ngon, vào loại nhất nhì thành phố này, hơn nữa khách đến ăn đều là các nhân vật có máu mặt đấy.” Tiền Khê Khê hào hứng nói.

“Vậy coi như mình được mở rộng tầm mắt rồi.” Thẩm Hy Mạt nói vui.

Sau khi đã ăn uống no say, tay dính dầu, Thẩm Hy Mạt đứng dậy nói với cặp tình nhân đang nói cười rôm rả: “Tôi vào toilet.”

Lối đến toilet, đi qua những ca bin san sát, vòng vo như mê cung. Khả năng định hướng của Thẩm Hy Mạt hơi kém, vừa rẽ xong, lại mất phương hướng, thầm nhớ lại chỉ dẫn của nhân viên phục vụ lúc trước, rồi ung dung đi thẳng. Bỗng nhiên, ca bin bên cạnh có người nói: “Lẽ nào số mệnh của cậu chỉ có Thẩm Hy Mạt?” Giọng nói xa lạ, Thẩm Hy Mạt bất giác dừng bước, đứng bên ngoài ca bin.

Nhìn qua khe hở, thấy bên trong có hai người đang ngồi, vì khe hở quá nhỏ, nên không thể nhìn rõ mặt. Họ là ai? Một trong hai người, chắc chắn cô quen, lẽ nào là… Diệp Như Thìn? Thẩm Hy Mạt giật mình bởi ý nghĩ đó, sao có thể là Diệp Như Thìn, với tính cách của anh, sẽ không đem chuyện riêng của mình kể cho người khác. Nếu không phải anh, thì có thể là ai? Tính hiếu kỳ giữ cô đứng yên.

“Thật không ngờ sự việc lại thành ra như thế.” Một giọng khác vọng ra.

Thẩm Hy Mạt nghe xong, cứng người, giọng nói quen thuộc như vậy, có sức cuốn hút như nam châm, khỏi đoán cũng biết người đó là ai.

“Anh muốn thế nào?” Giọng người lạ lại nói.

Trong ca bin đột nhiên im lặng, Thẩm Hy Mạt vừa căng thẳng vừa mong chờ câu trả lời của Trịnh Gia Vũ.

“Chuyện tình cảm, không phụ thuộc vào ý muốn của bản thân.” Giọng Trịnh Gia Vũ có vẻ ngao ngán.

“Vậy rút lui đi, người anh em.” Người kia nói.

Thẩm Hy Mạt thoáng thấy người đó vỗ vai Trịnh Gia Vũ.

“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ ngay từ đầu không nên tiếp cận cô ấy.” Trịnh Gia Vũ nhẹ nhàng nói.

Sau đó bọn họ còn nói những gì, Thẩm Hy Mạt không hề muốn nghe tý nào, nhanh chóng rời đi, trong đầu hiện ra cảnh lần đầu gặp Trịnh Gia Vũ.

Đó là một buổi chiều nắng đẹp tuyệt vời, cô đi vào công viên toàn cây xanh, hoa thơm và tiếng chim, cách đó không xa có một cặp tình nhân tay trong tay đi dạo, có một người đàn ông trung niên dắt chó đi chơi, có một phụ nữ trẻ đẩy xe nôi, còn có một bé gái chừng bảy, tám tuổi chơi với quả bóng bay, quả bóng bay lên mắc vào cành cây, cô bé nhảy lên với, nhưng không tới. Thẩm Hy Mạt bước đến bên cô bé, quả bóng xem ra ở ngay trên đầu, không ngờ cô cũng không với được, thất vọng nói với cô bé: “Bé à, chị…” Chưa nói xong thì phía sau có cánh tay giơ lên gỡ quả bóng.

“Cám ơn chị!” Cô bé nhoẻn miệng cười với Thẩm Hy Mạt, rồi nhìn sang chàng trai: “Cám ơn anh!” Nói xong, chạy vụt đi.

Thẩm Hy Mạt quay người, bắt gặp anh ta đang mỉm cười nhìn cô, trông thật nho nhã, dịu dàng, rất thân thiện.

Sau đó, họ tản bộ trên con đường nhỏ trong công viên, nói đủ chuyện trên trời dưới biển, dần dần trở nên thân thiết. Trước lúc tạm biệt, Trịnh Gia Vũ hỏi xin số máy của cô, ít lâu sau họ trở thành bạn bè.

Cô chưa từng hỏi vì sao anh tiếp cận mình, chỉ cảm thấy quen biết của họ là duyên phận. Nhưng bây giờ, anh nói thế, lẽ nào anh có ý tiếp cận cô? Rốt cuộc vì mục đích gì?

Đầu óc rối như tơ vò, bao ý nghĩ chồng chéo, khiến cô ngột thở.

Lúc này, hoàn toàn không còn bụng dạ nào tiếp tục ăn uống nữa, Thẩm Hy Mạt nhắn tin cho Tiền Khê Khê “nhà có việc, chị phải về trước, hai người từ từ thưởng thức.” Sau đó, ra khỏi nhà hàng, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, bên ngoài trời mưa như trút nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.