Chiếc dây chuyền độc nhất vô nhị này rõ ràng riêng vì cô mà thiết kế, cô vùng tinh xảo, xinh đẹp độc đáo. Đồng Tịch không thể trái lương tâm nói mình không thích. Nhưng nếu cô nhận thì có nghĩa là nhận tâm ý của anh.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn Wechat cho anh, tỏ vẻ nhận tâm ý của anh nhưng quà tặng quá “quý giá”, hi vọng anh có thể thu lại.
Quý giá chỉ là vấn đề thứ yếu, mấu chốt là quá “nặng“. Cô không thể nhận được.
“Đây là riêng vì em mà định chế.” Ngụ ý, chỉ có thể thuộc về em. Đồng Tịch trả lời: “Cho ên em không thể nhận.”
Nhiếp Tu mãi không trả lời, cả nửa ngày mới rốt cục đáp lại một câu: “Em không muốn thì ném đi.”
Vội vã trở về từ vạn dặm dường xa, tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng lại bị người cự tuyệt, tất nhiên anh sẽ rất thất vọng. Đồng Tịch ngẫm lại lại có chút mềm lòng, nói câu xin lỗi nhưng không thấy anh trả lời.
Không biết có phải chuyện này làm anh tổn thương hay không, vài ngày tiếp theo Nhiếp Tu đều không liên hệ với cô. Đây là tình huống chưa từng có trong nửa năm qua. Dĩ vãng, anh dù có bận rộn hơn nữa cũng sẽ gửi tin tức tới, cho dù chỉ là một lời chút ngủ ngon.
Liên hệ phai nhạt, Đồng Tịch vốn nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao tâm tình cô lại rất tệ, thậm chí cả Vương Nghệ cũng có thể nhận ra được. Cô ta hỏi cô có phải có tâm sự gì không. Đồng Tịch cười đáp: “Không, chỉ là quá mệt mỏi.”
“Lại kiên trì mấy ngày nữa là đóng máy rồi.”
Đồng Tịch gật đầu: “Vừa hay đến nghỉ hè, đi ra ngoài chơi một chút.”
Vương Nghệ ngẩng đầu nhìn nắng gắt trên đỉnh đầu: “Sao cậu không nhân lúc nghỉ tháng mười thì ra ngoài du lịch. Lúc này ra ngoài thì nóng lắm.”
“Cháu ngoại trai của tớ chỉ có rảnh lúc nghỉ đông và nghỉ hè thôi. Chủ yếu là muốn ra ngoài chơi với nó.”
Đang nói thì Wechat thông báo có tin nhắn, Đồng Tịch vội mở máy lên. Trong lòng cảm thấy nặng trĩu, không phải anh. Ngày thứ bảy rồi.
Lúc đầu là không quen anh đột nhiên biến mất, mấy ngày tiếp theo thì lo lắng liệu có phải anh bị bệnh hay không, hay đã xảy ra chuyện gì. Nhiều lần đều muốn chủ động hỏi một chút, nhưng lấy điện thoại ra rồi, cuối cùng vẫn gắng nhịn được.
Sau khi đóng máy, Đồng Tịch bắt đầu nghỉ ngơi. Thời tiết cuối tháng tám vẫn nóng bức như cũ. Mạc Đan đã ở Đôn Hoàng được ba tháng, nghe nói cô muốn dẫn Đồng Hoa ra ngoài du lịch thì hẹn cô cùng đi Thanh Hải, thời tiết ở đó mát mẻ, cũng đang là lúc cây cải dầu nở hoa.
Đồng Tịch cảm thấy không tệ, ngay ngày hôm đó đã mua vé đường sắt cao tốc, sau đó gọi điện thoại cho thím, nói muốn trở về đón Đồng Hoa.
Chu Dư Phương lại bảo: “Cháu không cần về đâu, ngày mai thím và chú cháu sẽ đưa Đồng Hoa lên. Chú cháu gần đây luôn nói là chân tay tê dại, thím bảo ông ấy đi bệnh viện mà ông ấy cứ bảo thủ không chịu đi. Hôm qua ôm Đồng Hoa thiếu chút nữa bị ngã, thế này mới bằng lòng đi bệnh viện đó.”
Đồng Hoa nghe được chân tay tê dại thì lập tức nghĩ đến bệnh xuất huyết não, vì chú bị cao huyết áp.
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Đồng Kiến Văn dẫn Đồng Hoa tới thành phố rồi trực tiếp đi bệnh viện tỉnh. Chu Dư Phương nghĩ Giang Như Hạm đang làm ở bệnh viện tỉnh, nếu nhỡ có tình huống gì, có người quen thì cũng yên tâm hơn. Kết quả kiểm tra não là bị xuất huyết não nhẹ. Bác sĩ đề nghị lập tức nằm viện, không thể kéo dài để tránh tình trạng bệnh tình nặng thêm.
Đồng Tịch lập tức đi làm thủ tục nằm viện, y tá sắp xếp phòng bệnh xong thì bắt đầu phối thuốc để truyền dịch cho Đồng Kiến Văn.
Chu Dư Phương biết Đồng Tịch đã mua vé đường sắt cao tốc, bà nói: “Không sao đâu, cháu cứ đi đi. Chú của cháu cũng không phải là không thể động đậy, thím cùng ông ấy truyền dịch là được rồi.”
“Chú bệnh bọn con không thể đi được.” Đồng Hoa xoa đầu Đồng Hoa: “Sang năm chúng ta đi nhé.”
Đồng Tịch cũng khá là hiếu thuận hiểu chuyện, bé gật đầu nói: “Vâng, dù sao sang năm con vẫn có nghỉ hè mà.”
Đồng Tịch lại hỏi: “Mấy ngày nay dì phải ở bệnh viện với ông con, con ở nhà Hứa Diên vài ngày được không?”
Đồng Hoa chỉ cần nghe được là đến nhà Hứa Diên thì chưa từng từ chối, bé lập tức hớn hở đồng ý.
Đồng Tịch gọi điện thoại cho Hứa Lâm Lang, Hứa Lâm Lang lập tức nói: “Hứa Diên vẫn nhớ muốn tìm Đồng Hoa chơi đó, em đưa bé tới đi.”
Đồng Tịch đưa Đồng Hoa đến nhà Hứa Lâm Lang rồi bắt xe về bệnh viện. Vào phòng bệnh thì trông thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với chú thím, cô còn tưởng là bác sĩ chữa trị chính của chú, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện là Giang Như Hạm.
Vừa thấy bà thì cô lại lập tức nghĩ tới chuyện Nhiếp Tu để bà mua quần áo cho mình, còn có bánh sinh nhật đêm thất tịch đó. Sắc mặt cô bất giác đỏ lên, chào một tiếng dì, sau đó lại cảm ơn bánh sinh nhật của bà.
Giang Như Hạm cười nói: “Về sau con muốn ăn thì nói cho dì một tiếng, công thức nấu của dì rất lành mạnh, ăn ít một chút sẽ không béo.”
Đồng Tịch đỏ mặt ậm ừ vâng dạ, đồng ý xong lại cảm thấy có gì không đúng, nhưng lại từ chối thì càng không có lễ phép.
Giang Như Hạm với với vợ chồng Đồng Kiến Văn: “Hôm nay tớ làm việc đúng giờ, còn phải trở về xem bệnh nhân, hai người có việc gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tớ nhé, bạn học cũ đừng khách khí.”
Đồng Kiến Văn vội nói: “Cậu cứ bận việc của mình đi, tớ không sao, chỉ truyền dịch mà thôi. Nếu bà nhà không nhắc thì cũng không tới kiểm tra.”
“Sinh bệnh chỉ sợ trì hoãn, sớm trị liệu là đúng, lúc này cậu đến cũng có chút chậm đó, có chút dấu hiệu thì phải tới kiểm tra ngay.”
Tiễn Giang Như Hạm xong, Đồng Kiến Văn hỏi Đồng Tịch: “Vừa nãy bà ấy nói Nhiếp Tu nhập viện rồi, sao không nghe thấy cháu nhắc tới? Có phải hai cháu cãi nhau không?”
“Nằm viện?” Đồng Tịch giật mình, sắc mặt trắng bệch, vội vàng hỏi: “Anh ấy bị bệnh gì?”
“Làm giải phẫu viêm ruột thừa, ở ngay tầng 23, cháu đi xem nó chút đi.”
Đồng Tịch vội lên tầng 23, hỏi y tá mới biết là phòng 132. Cửa phòng chỉ khép hờ, trên đường đi tim cô đập quá mau, cô đứng một lát để nhịp tim bình thường trở lại rồi mới khẽ đẩy cửa ra.
Trong phòng chỉ có một mình Nhiếp Tu đang ở trên chiếc giường ngủ gần cửa sổ ở bên trong cùng, rèm được kéo một nửa để chặn ánh nắng chiều. Trên bàn nhỏ của giường bệnh có một chiếc máy tính, anh hơi cau mày, một tay chống cằm, tay còn lại đang cầm chuột, tập trung không chú ý tới sự tồn tại của cô.
Đồng Tịch thấy hai gò má hao gầy đi rất nhiều của anh thì rất đau lòng: “Nhiếp Tu.” Giọng nói của cô giống như được gảy qua một chiếc dây đàn căng, bỗng chốc phá vỡ sự yên tĩnh.
Nhiếp Tu ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng ngỡ ngàng, sau đó hơi trầm xuống, im lặng sâu kín nhìn cô, không lên tiếng và cũng không mỉm cười.
Đồng Tịch bị phản ứng của anh làm sững lại, nhẹ giọng hỏi: “Anh bị bệnh sao không nói?”
Nhiếp Tu đưa mắt trở lại màn hình máy tính, thấp giọng nói: “Em cũng không quan tâm anh, nói cũng chỉ tự mình đa tình.”
Đồng Tịch thốt lên: “Em đương nhiên quan...” Chữ cuối cùng sắp thốt ra lại bị cô nuốt xuống.
Lúc cô vừa mở miệng nói “Đương nhiên” Nhiếp Tu giương mắt lên, chờ hai giây không nghe được chữ cuối cùng, ánh mắt mong chờ từ từ ảm đạm, khóe môi lộ ra vẻ cười nhạt tự giễu: “Anh không sao, cám ơn em đến thăm anh. Em mau trở về đi.”
Vẻ mặt và ngữ khí suy sút của anh khiến Đồng Tịch vừa thương vừa chua xót, đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong. Cô thật sự không nghĩ tới anh sẽ sinh bệnh, cũng không nghĩ tới, sau đêm sinh nhật đó, thái độ của anh lại chuyển biến 180 độ như thế, hình như đang dỗi, lại hình như đang tức giận.
“Em không vội, đang nghỉ hè.”
“Chẳng phải em muốn đưa Đồng Hoa ra ngoài du lịch à?”
“Chú em nằm viện, em không đi.”
Cuối cùng Nhiếp Tu cũng quay mặt sang, hỏi: “Chú thế nào?”
“Bị chảy máu não nhẹ.”
“A, vậy em mau đi chăm sóc chú em đi.”
“Là chú bảo em tới thăm anh.”
Nhiếp Tu lẩm bẩm: “Anh cũng thấy lạ, sao em có thể đến thăm anh cơ chứ.”
Đồng Tịch nhìn vẻ mặt ảm đạm thất ý của anh, áy náy nói: “Em không biết anh bị bệnh, anh cũng không nói cho em.”
“Anh biết em thấy anh rất phiền, nửa năm qua mặt dày vô sỉ quấn lấy em, khẳng định đã gây cho em rất nhiều bối rối, cho nên bị bệnh cũng tự biết thân biết phận, không dám nói cho em.”
“Nhiếp Tu.” Đồng Tịch dừng một chút, thấp giọng nói: “Em không phiền anh, chỉ không muốn cho anh hi vọng thôi, thứ đã bị tổn hại thì dù có được chữa trị vẫn sẽ tồn tại vết rách.”
“Cho nên, ngay cả cơ hội thử một lần em cũng không chịu cho anh.”
Nhiếp Tu gập máy tính lại, thu lại bàn nhỏ sang một bên, sau đó giương mắt lên nhìn cô: “Mấy ngày qua anh cẩn thận nhớ lại một chút, nửa năm qua, mỗi ngày đều là anh chủ động muốn nói chuyện với em, câu cuối cùng cũng là anh nói. Em chưa từng chủ động liên lạc với anh. Lần này, anh muốn xem thử xem nếu anh không chủ động tìm em, liệu em có thể hỏi anh trước không, kết quả...”
Nói đến đây, ánh mắt anh rũ xuống, khóe miệng cũng mím lại: “Nếu anh chết rồi, có lẽ em cũng không biết đâu nhỉ.”
Trái tim Đồng Tịch vừa mềm vừa khổ sở, vội kêu lên: “Anh nói bậy bạ gì đó.”
Ngữ khí của anh vừa thất lạc vừa trầm thấp: “Anh không nói bậy, chỉ trần thuật sự thật thôi.”
Đồng Tịch cắn môi, nhìn anh không chớp mắt, trái tim giống như bị bóp nghẹt, trĩu nặng.
Tỉ mỉ tính toán lại, cô biết anh đã mười một năm, không tính lần đầu và lần thứ hai ngẫu nhiên gặp mặt, trong thời gian yêu nhau chính thức hai năm, cô chưa từng nhìn thấy vẻ chán chường của anh như thế này, trong giọng nói hời hợt của anh là tất cả hương vị chua xót.
Rèm được kéo một nửa, phân tia sáng chiếu vào phòng thành hai, bàn nhỏ trên giường bệnh vừa hay trở thành đường ranh giới, một bên là tươi đẹp, một chỗ khác là âm u. Anh ngồi trong bóng tối, khuôn mặt hao gầy, cô bắt đầu cảm nhận được sự đau lòng đến muộn, tay chân cũng có chút mềm mại.
Dĩ vãng đều là anh nhìn cô không chớp mắt, trong mắt đều là ánh sáng, nhưng hôm nay anh lại chỉ nhìn màn hình vi tính, hình như thật sự đã bị cô làm tổn thương nặng nề.
Cô không biết nói gì cho phải, yên tĩnh nhìn anh, trái tim bị tra tấn bởi sự áy náy và hối hận vô cùng. Ai có thể đoán trước anh sẽ bị bệnh cơ chứ, chẳng có chút dấu hiệu gì cả, thân thể anh luôn khỏe mạnh, ngay cả số lần bị bệnh cũng rất ít.
Nhiếp Tu nói lại lần nữa: “Em về đi, không cần để ý đến anh.”
Nhìn dáng vẻ hối hận mê mang suy sút của anh, Đồng Tịch mềm lòng vô cùng, không nhịn được nói: “Em không ném sợi dây chuyền kia.”