Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời

Chương 16: Chương 16: Theo đuổi




Đến trưa, Đồng Xuân Hiểu theo thường lệ lên lầu nghỉ trưa, cô động não nhiều nên có chút suy nhược thần kinh, rất khó ngủ. Đồng Tịch sợ đánh thức chị, sau khi trở về từ làng du lịch thì tắm rửa, đọc sách ngay tại tầng dưới.

Nhà cũ và sân nhà im ắng, chỉ có âm thanh nho nhỏ của quạt trần đang chuyển động.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ.

Lạ thật, lúc này có ai đến nhỉ? Đồng Tịch đặt sách xuống ra mở cổng, bên ngoài là người mà cô không nghĩ tới, Nhiếp Tu.

Khuôn mặt hơi tỏ ra cao lãnh và phong độ lịch thiệp, người ngoài không thể nhìn ra được, giờ phút này trong lòng anh đang có một ngọn lửa. Điều này là nhờ sự dạy bảo ân cần của ông nội, dù trong lòng đang loạn thế nào thì anh cũng không lộ ra bên ngoài. Giờ phút này, tuy trong lòng anh rất lo lắng nhưng bề ngoài lại tỏ ra bình tĩnh mỉm cười: “Cá tôm buổi sáng rất tươi, anh tới cám ơn chị của em.”

Đồng Tịch không nói gì, lặng lẽ lùi lại nửa bước ra sau cửa, nhỏ giọng nói: “Chị em đang ngủ trưa trên lầu.” Chú thím đều không có nhà, cô tắm xong chỉ mặc váy cho tiện, bên trong không mặc áo ngực, ai ngờ Nhiếp Tu lại đến lúc nghỉ trưa.

Nếu là bình thường thì cô nhất định sẽ mời anh vào ngồi, nhưng hôm nay... Cô giống con mèo nhỏ, tránh sau cánh cửa, chỉ lộ ra nửa người, thắt lưng hơi cong, chỉ sợ anh nhìn ra được điều gì đó.

Nhưng Nhiếp Tu thấy cô bảo Đồng Xuân Hiểu không ở nhà lại không có ý rời khỏi, Đồng Tịch chỉ có thể mời anh vào ngồi.

Vốn tưởng rằng Nhiếp Tu sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý rất sảng khoái, chân rảo bước vào nhà. Đồng Tịch gấp gáp nói: “Anh cứ vào ngồi trước đi, em đi thay đồ đã.” Nói xong thì xoay người vào phòng kế bên.

Lúc đầu Nhiếp Tu chỉ toàn nhìn vào mắt cô, không chú ý tới cô mặc gì, giờ nghe cô nói mới để ý cô đang mặc một chiếc váy ở nhà rộng rãi, phần eo nhỏ được thắt lại, trông càng thêm thướt tha xinh đẹp.

Sân nhà họ Đồng không lớn, rất sạch sẽ, có một dàn nho cạnh tường, bên cạnh là một đầm hoa sen màu hồng đang nở rộ.

Đồng Tịch mặc nội y xong ra ngoài thì thấy Nhiếp Tu đang đứng khoanh tay trước đầm sen. Dây nho màu xanh đen, dưới sự phản chiếu của ánh sáng, người như bước ra từ trong tranh, mặt mày tuấn tú, thần sắc như ngọc.

Nhiếp Tu nghe thấy tiếng bước chân thì nâng mắt lên, ánh mắt của anh bay tới. Tim Đồng Tịch bỗng đập rất nhanh, giọng nói cũng bỗng dưng thấp vài độ: “Sao anh còn chưa vào phòng ngồi.”

Nhiếp Tu hơi mỉm cười: “Anh chờ em.”

Đồng Tịch mời anh vào phòng chính. Bố cục nhà cũ noi theo thế hệ trước, chính giữa là một chiếc bàn bát tiên, hai bên là ghế bành, trên cửa phòng bên cạnh còn treo một bức rèm trắng thêu hoa sen thanh tú.

Tầng một gần nước nên rất mát mẻ, ánh mặt trời chỉ chiếu được tới sân, trên bàn có một quyển sách mà Đồng Tịch vừa xem và một quyển ngôn ngữ điện ảnh. Nhiếp Tu khom lưng nhìn bìa sách, lúc nâng mắt lên thì giả bộ lơ đãng hỏi: “Mạc Đan bảo em rất thích một tác giả, là ai vậy?”

Khí tràng cao lãnh trời sinh của anh là thứ hoàn hảo nhất che giấu nội tâm bất an và nôn nóng của anh, Đồng Tịch hoàn toàn không biết mục đích của anh, nói: “Anh chắc chắn không biết đâu. Người đó không nổi tiếng lắm.”

Lòng Nhiếp Tu nóng như lửa đốt nhưng bề ngoài thì vẫn không thể hiện ra chút nào: “Em cứ nói xem, biết đâu anh lại biết.”

Đồng Tịch do dự một lát mới nói: “Bút danh của chị ấy là Xuân Đồng.” Nhiếp Tu lại hỏi là hai chữ nào? Ngón tay Đồng Tịch viết lên bàn cho anh xem. Nhiếp Tu nhìn nốt ruồi trên ngón tay trắng như ngọc kia, nhớ tới nốt ruồi trên tay mình cũng ở vị trí đó, giống như là trời sinh một đôi.

Đồng Tịch viết xong, nâng mi lên nhìn,thấy anh không có phản ứng gì thì cười mỉm: “Chữ em viết xấu quá phải không?”

Nhiếp Tu cười lắc đầu, sau đó lại hỏi một vấn đề vô cùng mấu chốt: “Nam hay nữ?”

“Nữ.”

Đồng Tịch vừa nói xong thì thấy Nhiếp Tu nở nụ cười, cô không hiểu hỏi: “Sao thế?”

Nhiếp Tu xem cô, không trả lời câu hỏi: “Tên này rất tốt.”

Hóa ra là một hồi sợ bóng sợ gió. Mạc Phỉ và Mạc Đan không hổ là chị em, đều không đáng tin như nhau, toàn cho tình báo sai lầm.

Đồng Tịch nhớ tới chuyện hôm qua tới ngõ Cò Trắng làm khách, lúc đó Nhiếp Tu đã pha trà xanh. Nhưng Đồng Xuân Hiểu gõ chữ nhiều hơi suy nhược thần kinh, bác sĩ nói không thể uống trà cà cà phê nên trong nhà chỉ có trà mật ong, trà hoa cúc.

“Anh có uống trà hoa cúc không?”

Nhiếp Tu nói: “Cái gì đều được.” Giờ phút này tâm trạng anh cực tốt, dù phải uống nước lạnh cũng không để ý.

Đồng Tịch hỏi: “Có muốn thêm đường hay không?”

Nhiếp Tu gật đầu nói được.

Đồng Tịch pha một chén trà hoa cúc, rồi dùng cái kẹp nhỏ gắp hai khối đường bỏ vào trong chén rồi đưa cho anh.

Nhiếp Tu hơi lắc chén, nói: “Quá ít đường.”

Đồng Tịch kinh ngạc: “Anh thích đồ ngọt hả?”

Nhiếp Tu cười nhìn cô: “Chẳng lẽ em còn có thể nhìn ra một người có thích đồ ngọt hay không?”

Đồng Tịch nhìn mặt anh, rất thành thật nói: “Em còn tưởng anh không thích ngọt mà thích cà phê hoặc trà xanh.”

Nhiếp Tu biết ngụ ý của cô, cười lắc lắc chén, nói trong lòng: Vậy thì em hiểu lầm rồi, anh thích những thứ ngọt. Ví dụ như... em.

Đồng Xuân Hiểu ở tầng trên cũng không biết có khách tới nhà chơi, sau khi ngủ dậy thì đóng điều hòa định mở cửa sổ thông gió, khi kéo rèm cửa ra thì sửng sốt khi thấy cảnh tượng bên dưới.

Dưới bóng cây, Đồng Tịch đang tiễn khách, vị khách này là một thanh niên có tướng mạo cực kỳ xuất chúng, xuất chúng tới mức khiến người ta gặp một lần đã nhớ, đó là người mà ngày đó cô đã gặp trong hôn lễ của Đồng Hâm – Nhiếp Tu.

Trong cành lá xanh xanh là những bông hoa hồng nhạt trông như lông chim, sắc hoa từ màu hồng chuyển sang đậm dần. Hai người dưới bóng cây cũng đang ở trong những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ.

Thanh niên thon dài cao ngất, tuấn mỹ tiêu sái, thiếu nữ xinh đẹp thướt tha, minh diễm vô song.

Đồng Xuân Hiểu viết rất nhiều truyện ngôn tình, thấy hình ảnh trước mặt này thì trong lòng cũng không khỏi cảm thán. Không trách được người ta lại thích quay những bộ phim về đề tài thanh xuân,quả nhiên là có đạo lý của nó. Bất luận diễn biến của câu chuyện thế nào, chỉ riêng hình ảnh trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau cũng đẹp tới mức khiến trái tim thiếu nữ loạn nhịp, hận không thể quay ngược thời gian trở lại cái lứa tuổi mười bảy mười tám đó để có thể yêu đương oanh oanh liệt liệt thêm một lần nữa.

Cô hốt hoảng nhớ tới năm mình mười sáu tuổi, khi đó vừa mới lên cấp ba, vì khích lệ học sinh mới nên trường học mời một đàn anh đã đỗ trạng nguyên năm đó lên diễn thuyết. Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đó khiến cô vừa gặp đã thương. Cô cố gắng nỗ lực thi đỗ cùng trường đại học với anh, quanh quẩn ngàn lần ở trong vườn trường rộng lớn để tìm anh, lại phát hiện anh đã sớm có bạn gái rồi.

Cảm tình thời thanh xuân, dù là ngây thơ chua sót hay ngọt ngào thì cũng là tình cảm cả đời không thể quên được, dù chỉ là một tình yêu đơn phương không người biết đều có một tư vị đặc biệt.

Không giống tình cảm mến nhau lúc này của cô và Tưởng Văn Tuấn, lý trí thành thục, là tình cảm yêu đương của người lớn, không nói rõ được là thiếu thứ gì bởi cảm giác trống rỗng đó là vô hình. Trừ phi quay ngược thời gian về quá khứ, nếu không thì dù nỗ lực thế nào cũng không thể bù đắp được.

Tiễn Nhiếp Tu, Đồng Tịch quay trở lại sân, vừa đóng cửa xong đã nghe thấy giọng của Đồng Xuân Hiểu: “Ôi chao, Thất Thất nhà chúng ta cũng trưởng thành rồi, đã biết lén lút hẹn hò với nam sinh.”

Đồng Tịch vội giải thích: “Là Nhiếp Tu mà, anh ấy vừa đi ngang qua, em mời anh ấy vào uống trà. Sợ làm phiền chị nghỉ ngơi nên không gọi chị.”

Đồng Xuân Hiểu tì vào lan can trên tầng hai, cười hì hì nói: “Em có người yêu thì cũng rất bình thường mà, chị sẽ không phản đối đâu. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học tập là được.”

“Phụ huynh nhà người khác đều đề phòng đứa bé trong nhà yêu sớm như đề phòng cướp ấy, sao chị có thể như vậy chứ?”

Đồng Xuân Hiểu cười hì hì nói: “Tuổi của em cũng không tính là yêu sớm nha Thất Thất, học sinh nhà trẻ mới gọi là yêu sớm.”

Đồng Tịch: “...”

Đồng Xuân Hiểu giơ nắm đấm lên: “Nhiếp Tu không tệ đâu, chị gái ủng hộ em.”

“...” Đồng Tịch chẳng nghĩ ra được lời chối cãi nào, gấp tới độ đỏ cả mặt.

Cô căn bản không nghĩ tới mặt đó, nhưng cô không thể phủ nhận là mình rất có cảm tình với Nhiếp Tu.

Loại hảo cảm mông lung trong lòng này, bỗng nhiên bị vài câu nói đùa của Đồng Xuân Hiểu vạch ra thì càng thêm không thể kìm hãm. Khi rửa chiếc chén Nhiếp Tu đã uống, ngón tay chạm tới miệng chén giống như là đang chạm vào bờ môi của anh, xúc cảm kỳ diệu này khiến cô giật mình bừng tỉnh.

Sau khi Nhiếp Tu trở về thì mở máy tính ra tìm kiếm thông tin về Xuân Đồng. Fan weibo của người này cũng có gần mười vạn, những tác phẩm chủ yếu đều là đề tài tiểu thuyết ngôn tình. Hiển nhiên cô ta là một người rất chú trọng tới sự riêng tư cá nhân, trên weibo không có ảnh chụp, hầu như đều là tuyên bố tin tức tác phẩm, còn có một số bức ảnh phong cảnh. Trong đó có một số ảnh chụp chính là ở Hy Trấn.

Lúc học đại học, nghề tay trái của Nhiếp Tu là sửa máy tính, tra một địa chỉ IP là chuyện rất đơn giản với anh. Rất nhanh anh đã biết được Xuân Đồng là ai.

Tới bữa tối, Đồng Xuân Hiểu làm món cua, bảo Đồng Tịch đưa sang cho Nhiếp Tu. Bởi vì buổi sáng bị chị gái trêu vài câu nên Đồng Tịch không quá muốn đi.

Đồng Xuân Hiểu cười bảo cô giấu đầu lòi đuôi. Đồng Tịch rất dễ bị khích tướng, cuối cùng vẫn mang sang cho Nhiếp Tu.

Vừa nhìn thấy Nhiếp Tu thì đã nghĩ tới mấy lời chị nói, cô bỗng dưng ngượng ngùng nhìn anh, khi đưa đồ ăn qua còn vô cùng cường điệu là Đồng Xuân Hiểu bắt cô đưa chứ không phải cô chủ động đưa tới đâu.

Nhiếp Tu nói cảm ơn rồi rất nghiêm cẩn nói: “Chị em thật tốt, anh cũng muốn có chị gái như vậy, có thể để chị ấy trở thành chị gái anh được không?”

Đồng Tịch vốn còn đang xấu hổ, nghe Nhiếp Tu nói vậy thì cũng không biết đáp lại thế nào. Nhiếp Tu nhìn cô, dáng vẻ rất nghiêm túc chứ chẳng giống đùa đâu.

Đồng Tịch bỗng dưng thấy nóng hết cả mặt, chỉ ậm ừ vài tiếng rồi vội xoay người bước đi. Xong rồi, chắc chắn là mình nghe chị nói nhiều quá nên giờ bắt đầu tự mình đa tình miên man suy nghĩ rồi. Có lẽ anh ấy cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi chứ chẳng có ý gì khác cả đâu.

Khi tới nhà thì thấy Tưởng Văn Tuấn đang giúp Đồng Xuân Hiểu sắp đặt bát đũa. Hai ngày nay, vợ chồng Đồng Kiến Văn không ở nhà, tối nào Tưởng Văn Tuấn cũng tới ăn cơm, Đồng Xuân Hiểu chuẩn bị cơm tối rất thịnh soạn. Đồng Tịch cười mỉm chào một câu anh Tưởng. Tính cách Tưởng Văn Tuấn thiên về nội hướng, cũng không thú vị hài hước như Thẩm Hi Quyền, Đồng Tịch lại kém anh ta tới mười lăm tuổi, hai người không có đề tài chung nào để nói, hình thức ở chung là tương kính như tân.

Trong lòng Đồng Tịch không phải rất thích anh ta nhưng chưa từng biểu hiện ra ngoài, ý tưởng của cô rất đơn giản, chỉ cần anh ta đối xử tốt với chị, chị cũng thích anh ta là được rồi. Cô cố gắng yêu ai thì yêu cả đường đi thôi.

Cơm nước xong, Tưởng Văn Tuấn và Đồng Xuân Hiểu ra ngoài tản bộ, Đồng Tịch đang dọn dẹp phòng bếp thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Mở cửa ra thấy lại là Nhiếp Tu thì rất ngạc nhiên.

Nhiếp Tu nói: “Món cua rất ngon, anh tới cảm ơn chị. Chị ấy ở nhà không?”

Đồng Tịch không nhịn được cười: “Thật không đúng lúc, hai lần đến cảm ơn đều không có cơ hội. Chị em đi tản bộ rồi.”

Nhiếp Tu nhìn cô nói: “Vậy anh cảm ơn em.” Dây thanh của anh thiên về âm thấp và lạnh, bình thường nghe thì thấy có chút nghiêm túc nhưng lúc này bỗng nhiên trở nên mềm mại, trong chốc lát trở nên trầm thấp mà có từ tính, Đồng Tịch vốn rất thích giọng hay, nghe thế thì trên cánh tay nổi hết cả da gà.

Tay phải cô đặt lên tay trái, nhẹ nhàng xoa xoa, nói: “Cảm ơn em làm gì, em chỉ là người chạy chân thôi.”

“Vậy vẫn muốn cảm ơn em.” Không biết có phải là do ảo giác của hoàng hôn mang lại hay không, không chỉ là giọng nói mà cả ánh mắt của anh đều khiến cô thấy rất khác lạ.

Đồng Tịch đột nhiên nhớ tới những lời trêu ghẹo của chị, không biết tại sao lại thấy lóng ngóng tay chân, vội giải thích: “Không cần cảm ơn, là chị làm, cũng là chị bảo đưa mà.”

Ngụ ý là: Không quan hệ với em, anh đừng hiểu lầm em lấy tớ tặng đồ mà đi tìm anh... Nhưng cô càng chối thì Nhiếp Tu càng cười tươi, cười khiến cô nóng hết cả mặt.

Trời tháng tám tối muộn, hết thảy mông lung nhưng lại vừa hay có thể nhìn rõ ràng. Màu da của cô rất trắng, Nhiếp Tu mơ hồ thấy màu đỏ ửng chậm rãi hiện lên trên gò má của cô.

“Chúng ta cũng đi tản bộ nhé?”

Sao nghe giống hẹn hò thế nhỉ? Đồng Tịch không muốn ăn dưa bở nhưng Nhiếp Tu cứ phát những tín hiệu khiến cô hiểu lầm như thế này.

Cô không có kinh nghiệm nên không nhận ra có phải anh có ý tứ đó hay không, chỉ phải tìm cớ: “Em còn chưa rửa bát nữa.”

Nhiếp Tu dịu dàng nói: “Vậy anh chờ em.”

Tình hình này ngày càng không đúng.

Ánh sáng còn sót lại rọi trên người anh không ngừng thay đổi, khiến anh trở nên mông lung, ngũ quan cũng dần mơ hồ, chỉ thấy ánh mắt dưới mái tóc ngắn màu đen đó sáng tới mức khiến người ta tâm hoảng ý loạn, không dám nhìn thẳng.

Tay chân Đồng Tịch không biết để vào đâu nữa, lắp ba lắp bắp nói: “Em rửa bát xong còn phải ôn bài làm đề thi nữa.”

“Nghỉ hè còn chăm chỉ như vậy à? Không phải em là lớp trưởng sao?” Nhiếp Tu dường như hiểu rõ là cô chỉ đang kiếm cớ, ánh mắt hơi mang cười, ngữ khí chế nhạo.

Đồng Tịch chỉ có thể làm bộ nghiêm trang giải thích: “Ừm, trường trung học Hy Trấn dù sao không phải là trường trọng điểm, em mà không cố gắng thì chỉ sợ không thi được vào trường tốt.”

“Em nói cũng đúng, vậy em mời gia sư dạy thêm không?”

“Chú đã mời một gia sư dạy thêm cho em, nhưng...” Đồng Tịch xấu hổ không muốn nói tiếp, đến cùng thì giáo viên ở trên trấn cũng không bằng trình độ của giáo viên ở các tỉnh trọng điểm. Cho nên cô vẫn không dám lơ lỏng.

Nhiếp Tu hiểu rõ lời cô chưa nói, hỏi: “Em có QQ không?”

“Có.”

“Anh thêm em nhé. Em có gì không hiểu có thể hỏi anh. Hoặc là gửi email cho anh cũng được, anh sẽ bớt chút thời gian trả lời em.”

Có một học bá chịu dạy cô, Đồng Tịch đương nhiên là vô cùng vui, lập tức báo số QQ cho anh, Nhiếp Tu cầm di động ra lập tức thêm cô vào danh sách bạn.

Đồng Tịch nhìn anh: “Có vấn đề gì đều có thể hỏi anh hả?”

“Đúng vậy, không chỉ trong vấn đề học tập.” Nhiếp Tu trả lời có chút ý vị sâu sa.

Đồng Tịch cảm thấy có lẽ anh hiểu lầm ý mình, mặt cô nóng lên, vội giải thích: “Ý của em là, ngữ văn hay tiếng anh đều được chứ?”

“Tất nhiên.” Nhiếp Tu cười nói: “Muốn tìm anh nói chuyện cũng được.”

“Không được, chắc chắn là anh rất bận rộn, trừ bỏ vấn đề học tập thì em sẽ không làm phiền anh.” Đầu óc của cô xoay mòng mòng, trên đầu hơi toát mồ hôi, cảm giác giống như bị say nắng vậy.

Nhiếp Tu nhìn thẳng vào mắt cô: “Không sao đâu. Anh không ngại được em làm phiền đâu.”

Trái tim Đồng Tịch đều cảm thấy run lên, lời này nghe giống thổ lộ quá. Hoàng hôn dần trở nên tối lại, không còn thấy rõ mắt anh nữa, cũng không thấy rõ biểu hiện trên mặt anh, chỉ có giọng nói từ tính thanh lãnh này như có một ma lực vĩ đại, dựng lên ngữ cảnh thâm tình chân thành.

“Vậy em phải cảm ơn anh thế nào đây.”

“Chỉ cần em thi đỗ đại học rồi giới thiệu một cô bạn gái cho anh là được.” Ngữ khí nói chuyện của Nhiếp Tu vân đạm phong khinh, vừa như nghiêm cẩn vừa như đùa cợt.

Đồng Tịch theo bản năng hỏi: “Anh không có bạn gái à?”

“Không có.”

Nhiếp Tu trả lời rất nhanh, cũng rất khẳng định, đây như là một sự ám chỉ nào đó. Trái tim Đồng Tịch đập nhanh tới mức rối loạn, cũng bắt chước ngữ khí của anh, trả lời dễ dàng: “Được, học viện truyền thông nhiều mỹ nữ nhất, về sau em nhất định sẽ để ý giúp anh.”

“Một lời đã định.” Giờ phút này ngữ khí của Nhiếp Tu bỗng trở nên nghiêm cẩn.

Đồng Tịch cũng chỉ đành nghiêm cẩn theo: “Vâng, một lời đã định.”

Nhiếp Tu đột nhiên hỏi: “Sao em không hỏi xem anh thích người như thế nào?”

Nóng quá, không khí vốn còn có chút ái muội, câu nói này càng như giọt nước tràn li, khiến cho người ta suy nghĩ miên man bất định. Mặt Đồng Tịch như bị thiêu cháy, may là trời đã tối, cảnh sắc đêm tối lúc này là sự che giấu tốt nhất.

Cô ra vẻ thoải mái nói đùa: “Chờ em thi đỗ rồi hỏi lại cũng không muộn nha. Nhỡ trong một năm này tiêu chuẩn của anh lại thay đổi thì sao? Đúng không?”

“Sẽ không thay đổi.” Nhiếp Tu nói nửa câu rồi dừng lại, muốn nói lại thôi, cân nhắc mãi có nên nói hay không.

Đồng Tịch cảm thấy rằng anh chưa nói hết câu, hơn nữa nửa câu sau rất quan trọng, ngón tay cô bấm vào lòng bàn tay, trong lòng vô cùng khẩn trương, còn khẩn trương hơn mười vạn lần so với việc bị thầy giáo gọi trả lời câu hỏi mà mình không biết đáp án.

Nhưng Nhiếp Tu lại không nói tiếp, cười đưa tay xoa xoa tóc cô: “Ôn bài cho tốt nhé. Anh đi trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.