So với lần trước trải qua thật mơ hồ, lần này Văn Gia Ngộ nhanh chóng cảm nhận được khoái cảm.
“Thả lỏng một chút.”
Mồ hôi Mục Phách không ngừng rơi xuống dưới, rớt trên mi mắt Văn Gia Ngộ. Cô chớp chớp mắt, thấy rõ đáy mắt hắn nhuốm đầy dục vọng. Hắn lúc này với hắn thường ngày một chút cũng không giống nhau. Bình thường Mục Phách thực thích cười, hơn nữa cười đến vô cùng thẹn thùng, nói chuyện với cô mà cũng hồng hồng lỗ tai. Nhưng khi làm tình liền thay đổi, hắn như trở thành một người khác, đem quyền chủ đạo hoàn toàn nắm ở trong tay. Dù vậy cũng không sao, hắn tuy thô bạo, cũng không quên để ý cảm nhận của cô.
Đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ.
“Cậu cứ dùng sức một chút, không sao đâu.” Văn Gia Ngộ cười tươi. “Tớ thích cậu thao tớ thật mạnh.”
Tuy biết rõ tính tình cô thẳng thắn, không cố kỵ bất kì điều gì, nhưng khi nghe Văn Gia Ngộ nói vậy, Mục Phách vẫn là ngẩn người trong chốc lát. Hắn rũ mắt cười nhẹ, hơi thở nhuốm màu tình dục đem theo chút ngại ngùng, đáp ứng: “Được.”
Say đó liền cắm sâu đến cổ tử cung cô.
“A...” Gia Ngộ kêu ra tiếng, mồ hôi ròng ròng, toàn thân ửng màu hồng nhạt. Cô giơ chân khoanh chặt eo Mục Phách, nắm lấy tay hắn đưa đến trước ngực mình xoa xoa, “Nơi này này.”
Mục Phách nhéo nó một cái, trơn trượt mềm mềm, hệt như bơ vậy. Mà miếng bơ này phía trên lại có một trái dâu tây đỏ thắm, hắn ngậm lấy nó trong miệng, lại dùng đầu lưỡi nặng nề mút lấy, khiến Gia Ngộ kích thích đến run cả đùi, nước càng ngày càng nhiều, bao phủ côn thịt, lầy lội cả một vùng, cùng côn thịt va chạm tạo ra những tiếng bạch bạch đầy kích thích.
(ờm, ai không hiểu cái dâu dâu với bơ đó là gì thì cứ cmt tui giải thích cho -.-)
Gia Ngộ thực thoải mái, cả cơ thể cứ như đang lửng lơ trên mặt biển, cô ôm lấy đầu Mục Phách, gắt gao quấn lấy hắn thật chặt, “A... thoải mái quá...”
“Sờ xuống dưới đi...” Mục Phách nói với cô.
Côn thịt nhiều lần đâm đến đỉnh, đem lối vào căng ra hết cỡ, mạnh mẽ cắm vào nơi mềm mại mẫn cảm. Gia Ngộ bị thao đến hỗn độn mơ hồ, đôi tay mềm mại hướng xuống dưới sờ soạng cơ bụng của hắn, rồi chậm rãi dời đi, ngón tay cọ cọ chỗ kết hợp giữa mình và hắn, sờ sờ trứng dái, ngón tay trở qua trở lại xoa xoa, có thể cảm giác được côn thịt trong cơ thể lại lớn thêm vài phần.
“Cứng quá.”
“Không thì sao cậu thoải mái được?”
Mục Phách ngồi dậy, bẻ hai đùi Gia Ngộ sang bên. Chỗ giao hợp lầy lội của hai người lộ ra trước mắt, hắn nhìn chăm chú cho đến khi yết hầu động đậy khẩn trương, dùng sức đâm thật mạnh về phía trước, trực tiếp đem quy đầu cắm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
“A!”
Gia Ngộ sảng khoái đến mức phất tay lung tung, không kịp thu lại lực đạo mà để lại trên vai Mục Phách vài vệt cào đỏ, cô không chịu được mà co rút, hoa huyệt bởi vì cao trào đến mà càng kẹp chặt, “Rút ra đi... sẽ.. sẽ tiểu mất...”
Mục Phách cúi người xuống sát lỗ tai cô, trong bóng đêm ánh mắt như lang như sói: “Vậy thì tiểu ra đi...”
....
Gia Ngộ tỉnh, cả người nằm ở giữa giường lớn, Mục Phách không biết đã đi nơi nào.
Quần áo đã được đổi qua, trên người nhẹ nhàng sảng khoái, nhưng mà giữa hai chân lại bủn rủn vô lực, chút sức lực cũng không có, tuy nhiên không đến mức đau đớn. Mục Phách kiềm chế sức rất tốt. Cô xuống giường, kéo rèm cửa, hướng về phía ánh mặt trời duỗi người, áo ngủ hơi xốc lên trên, lộ ra cái bụng nhỏ. Bụng bất ngờ kêu ra tiếng, Gia Ngộ có chút hơi đói bụng.
Lăn lộn điên cuồng tối qua làm cô không rảnh ăn bữa khuya.
Mở cửa phòng, mùi đồ ăn ngào ngạt từ phòng bếp truyền ra, Gia Ngộ theo đó đi qua, thấy được Mục Phách đang bận rộn.
Nghe được tiếng bước chân của cô, động tác trên tay Mục Phách vẫn không ngừng, hắn quay đầu lại, cười rạng rỡ như gió xuân: “Tỉnh rồi sao? Tôi nấu cháo cùng trứng gà, có làm bánh quẩy nữa.”
Gia Ngộ bước đến: “Cậu cũng biết làm bánh quẩy sao?”
Mục Phách vội ngăn cản bước chân cô đến gần: “Rất nóng. Đừng lại đây.”
Gia Ngộ ngoan ngoãn dừng lại, ngại đứng mệt, cô liền ngồi xuống, cách hắn một khoảng mà chăm chú xem hắn làm bánh quẩy.
Dần dần, ánh mắt cô từ chỗ nồi bánh chuyển qua mặt Mục Phách. Mục Phách rất cao, trắng nữa, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, không cười là một dáng vẻ, cười lại là một dáng vẻ khác. Cả hai dáng vẻ đều là cảnh đẹp ý vui. (ý bảo ảnh cười hay không cười cũng đều đẹp, chị ý đều thích ngắm.)
Ánh mắt cô nghiêm túc đến nỗi làm Mục Phách chú ý. Hắn hơi đổi mặt đi rửa tay, hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Gia Ngộ chống cằm, thoải mái hào phóng mà trả lời: “Ngắm cậu.”
Mặt Mục Phách hơi đỏ lên. Hắn lau khô chút nước trên tay, đem bánh quẩy gắp ra đĩa, ra vẻ trấn định: “ Bánh quẩy xong rồi.”
Gia Ngộ không nhận ra hắn đang ngại ngùng, cô bị món bánh quẩy kia hấp dẫn, “Tớ nếm thử.”
“Ra ngoài ngồi trước đi. Tôi mang sang cho cậu, hiện tại đang còn nóng.”
“Được.”
Món bánh quẩy Mục Phách làm rất ngon, Gia Ngộ ăn hai phần cũng chưa thấy no, cô duỗi tay định lấy thêm một phần nữa, liền bị ngăn lại. Mục Phách nói: “Ăn nhiều quá không tốt đâu, húp miếng cháo đi.”
Gia Ngộ bĩu môi, thỏa hiệp húp cháo, một ngụm xuống bụng, mắt liền sáng lên, cô giơ ngón cái lên, khen ngợi: “Mục Phách, cậu nấu ăn ngon thật đó!”
Mục Phách khiêm tốn nói: “Thật sự không đến mức vậy đâu.” Là cô quá lời rồi.
Gia Ngộ ăn no nê, thấy Mục Phách định dọn chén đũa, cô liền bảo: “Không cần đâu. Sẽ có giúp việc tới dọn.”
“Không liên quan.”
“Nhưng tớ đã thuê người ta rồi.”
Mục Phách nghĩ nghĩ một chút, hắn cười: “Tôi đem bỏ vào bồn trước, cứ để nơi này mãi cũng khó coi.”
Gia Ngộ không nói thêm nữa.
Trong lúc chờ Mục Phách từ phòng bếp đi ra, Gia Ngộ đã thay quần áo.
“Tớ muốn đi ra ngoài một chút.”
Mục Phách không hỏi cô đi chỗ nào, chỉ tỏ vẻ đã biết: “Đi đường cẩn thận.”
Lúc trước đã nói rồi, sau hôn nhân thì sẽ không can thiệp chuyện của nhau.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Editor: Mạt Đẳng Canh Y
Mọi người có thấy chỗ nào khó đọc hay tối nghĩa quá không?