Gia Ngộ không tiện tự tắm rửa, muốn đi gội đầu, tính qua đêm rồi nói sau.
Mục Phách xả nước xong, hướng ra phía cửa gọi cô: “Hảo.”
Cô mang theo hai móng vuốt qua, không chờ Mục Phách cười liền tự chế nhạo chính mình trước: “ Em bây giờ giống như chuột túi.”
Mục Phách quay đầu lại nhìn, cong khóe miệng, anh duỗi tay sờ đầu cô: “Em lại đây nằm đi.”
“Bẩn đó.” Gia Ngộ nói vậy nhưng cũng không tránh tay của anh.
Mục Phách muốn Gia Ngộ thoải mái nên mang sô pha dài ở phòng khách chuyển vào phòng tắm để cho cô gội đầu có thể nằm ngửa, không bị mỏi cổ.
Kéo vòi hoa sen qua, Mục Phách dùng tay chải sơ qua mái tóc dài của cô, sau đó xả một chút nước để thử độ ấm: “Có nóng không?”
Gia Ngộ hơi hơi híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ: “Vừa đủ ấm.”
Giống như con mèo nhỏ.
Gia Ngộ nhớ tới gì đó, giương mắt nhìn về phía trước, cô hỏi: “Mục Phách, anh đã từng học qua sao?”
Mục Phách rũ mắt tiếp tục động tác trên tay, ngữ khí bình đạm: “Có học qua. Sau khi bỏ học, anh học việc ở một tiệm cắt tóc, nhưng không quá hai tuần, cửa hàng bị đóng cửa.”
Anh tạm dừng, nói: “Em chính là khách hàng đầu tiên của anh.”
Gia Ngộ bật cười: “Đúng là vinh hạnh của em.”
Mục Phách không tự giác thả nhẹ động tác trên tay.
Anh nói: “Anh về sau cũng sẽ chỉ gội đầu cho một mình em.”
“Chờ tay em khỏi anh cũng muốn giúp sao?”
“Ừ. Chỉ cần em muốn.”
Đôi tay không tiện hành động, Gia Ngộ hoàn toàn biến thành đứa nhỏ.
Gội đầu mượn tay Mục Phách, sấy tóc cũng yêu cầu Mục Phách đến hầu hạ. Ngoài ra, đánh răng rửa mặt cũng là Mục Phách giúp cô làm.
Khi giúp Gia Ngộ đánh răng, Mục Phách hết sức cẩn thận, chỉ sợ quét đến lợi của cô. Hai người cách nhau thật sự rất gần, Gia Ngộ định thần mà nhìn mặt Mục Phách, phát hiện da của anh rất đẹp, tinh tế đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, nhưng cô nhớ rõ ràng anh trước nay chỉ dung nước để rửa mặt, không có đặc biệt chăm sóc.
“Nghĩ cái gì vậy?”
Gia Ngộ chớp chớp mắt, nói không nên lời.
Mục Phách nâng cằm của cô để chải phía trong, cô liền ngoan ngoãn mà thuận theo động tác của anh.
Ngược lại làm Mục Phách thả chậm tốc độ.
Cô gái trước mắt đuôi mày khóe mắt đều mang theo sự mê người, lại tản mát ra khí tràng là sự trẻ con mềm mại.
Không khỏi làm anh nhớ tới ngày mưa năm đó.
Gia Ngộ năm mười tám tuổi cũng đẹp như vậy.
Trấn Nam Thủy rất ít khi trời nắng, phần lớn đều là nhiều mây hoặc mưa.
Gia Ngộ mới đến không quen loại thời thời tiết vừa mới vạn dặm không mây chỉ chốc lát sau đã mưa dầm kéo dài.
Những người bên cạnh đều kết bạn mà cầm ô đi về rồi.
Gia Ngộ một mình một người dựa vào cột đá, trên đùi nổi lên một trận nổi da gà, cô cảm thấy có chút lạnh.
Lúc này, nhìn thấy một người vóc dáng cao lớn đi ngang qua, cô nhớ người này chính là bạn học cùng lớp của mình, hình như ngồi phía sau cô, tên là gì thì cô không nhớ, chỉ biết người này họ Mục.
“Bạn gì ơi...”
Mục Phách đang chuẩn bị căng ô ra, nghe được tiếng liền dừng động tác.
Gặp phản ứng của Mục Phách, Gia Ngộ đứng thẳng người, đánh giá ô ở trên tay anh: “Dù của cậu thật lớn.”
“...” Mục Phách cúi đầu nhìn, đúng là không nhỏ, “Là rất lớn.”
Gia Ngộ ngồi xổm xuống hứng mấy hạt nước mưa, “Cậu phải về nhà sao?”
Mục Phách không gật cũng không lắc đầu, rốt cuộc quay mặt về phía Gia Ngộ. Mặt mày tuy mang theo xa cách nhưng khóe miệng không tính là cười nhưng vẫn hơi cong lên, làm giảm đi cảm giác xa cách.
“Cậu ở nơi nào?” Anh hỏi.
“Ở Nam Thủy Kiều bên kia.”
Mục Phách trầm ngâm, khu đó là một khu nhà cũ được xây đã lâu, cùng hướng với thư viện anh đang hướng đến.
“Để tôi đưa cậu đi.” Anh căng dù ra, “Tiện đường.”
Ngày mưa đường không dễ đi, bình thường đoạn đường đi chỉ 15 phút hiện tại đi nửa tiếng vẫn chưa đến.
Hai người không thân, trầm mặc một đoạn đường, Gia Ngộ mấp máy môi, chủ động hỏi: “Cậu biết hai chúng ta cùng lớp không?”
Mục Phách gật đầu.
“Vậy cậu biết tên tôi là gì không?”
Mục Phách lại gật đầu, không chờ Gia Ngộ hỏi tiếp, anh liền hỏi lại cô: “Cậu biết tên tôi là gì không?”
Gia Ngộ không nghe được anh nói chuyện, bỗng nhiên cô nâng chân, “Một cái hố nước thật lớn.”
Mục Phách đoán được đáp án.
“Tôi là Mục Phách.”
“Ân?”
“Phách trong hổ phách.”
Làm phiền người ta còn không nhớ rõ người ta tên là gì, mặt Gia Ngộ nóng lên: “...Nga, tôi nhớ rồi.”
Đề tài này qua đi, hai người lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Cũng may sau đó mưa nhỏ đi, tiếng bước chân nện trên đường lại trở nên lớn, Nam Thủy Kiều đã xuất hiện ở trước mặt.
“Cậu ở khu nào vậy?”
Gia Ngộ chỉ ngón tay, “Khu thứ hai bên phải.”
Mục Phách nhìn qua, trong viện hoa đỗ quyên ở đầu tường, dưới nước mưa có vẻ uể oải lại kiều diễm.
“Tôi đưa cậu qua đó.”
Thời điểm đi qua cầu Gia Ngộ trượt chân.
Mục Phách đỡ cô, rất nhanh liền buông lỏng tay, anh nói: “Nam Thủy trấn trời rất hay mưa, lần sau cậu nhớ mang dù bỏ trong cặp sách, lo trước khỏi họa.”
Gia Ngộ cong eo, đưa tay lau nước bắn tung tóe ở trên đùi lau đi, gật đầu có lệ nói tốt.
Mục Phách không nói nữa.
Đưa người về đến nhà, Mục Phách rất nhanh rời khỏi lại bị người phía sau gọi lại.
Sau đó anh nghe được tiếng kéo khóa cặp sách.
Lúc này anh mới xoay người, sau đó thấy bàn tay trắng nõn như ngọc cầm hai tờ tiền màu hồng đưa đến.
“Cái này cho cậu.”
Thanh âm của thiếu nữ cùng biểu cảm trên mặt đều rất chân thành.
Mục Phách mặt không biểu cảm mà nhìn về phía cô cũng không có mở miệng.
“Ba tôi nói, có ân tất báo.” Gia Ngộ gãi gãi đầu “Bằng này có đủ không?”
Tiếng mưa rơi lớn hơn –
“Đủ.”
Mục Phách nhận lấy tiền của cô.