Mục Phách về đến nhà muộn hơn so với thời gian Gia Ngộ tính toán bốn mươi phút.
“Như thế nào bây giờ anh mới về?”
Mục Phách chống tường thay giày, nói: “Lúc đó có việc nên anh phải ở lại xử lý.” Anh đi tới, “Sủi cảo ăn được chưa? Anh đói bụng.”
“Mới vừa nóng hảo, anh trở về quá chậm.” Gia Ngộ có chút dỗi.
“Xin lỗi.” Mục Phách cúi đầu thấy sủi cảo có hình thù quái lạ, lớn nhỏ đều có. Anh nhấp môi, muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống: “Nhìn ăn rất ngon.”
Gia Ngộ bắn một chút vào gáy của anh nói: “Đây là lần đầu tiên em bao sủi cảo, không thuần thục cũng thực bình thường, lần sau liền quen tay hay việc.”
“Lần sau anh và em cùng nhau làm.”
“Hảo.” Gia Ngộ dừng một chút, “Ngày mai anh được nghỉ rồi sao?”
Mục Phách gật đầu, “Nghỉ tới mùng sáu.”
Gia Ngộ nhỏ giọng nói thầm: “Ba em thật là.”
Mục Phách cong môi: “Đừng nói như vậy. Ngồi xuống bồi anh ăn một chút đi, này nhiều quá, anh ăn không hết.”
Sủi cảo là nhân thịt heo nấm hương, hình dạng không đẹp nhưng hương vị không sai. Mục Phách là thật sự đói bụng, ăn liên tiếp hơn mười cái mới dừng.
Gia Ngộ đưa cho anh cốc nước, rất có cảm giác thành tựu: “Xem ra em còn rất có thiên phú ở phương diện này đó.”
Mục Phách nhắc nhở: “Nhưng em vẫn nên tận lực tránh xa phòng bếp, đừng quên lần trước bị phỏng tay.”
Gia Ngộ rốt cuộc không bác bỏ.
Chỗ tối ở lầu hai, Văn Trọng đứng nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi buồn ngủ, ông mới khóe miệng ngậm cười trở về phòng.
Bảo bảo trong bụng rất ngoan, tới nay mang thai đã ba tháng, Gia Ngộ rất ít xuất hiện phản ứng không khỏe, nôn nghén ngẫu nhiên sẽ có, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Trừ bỏ eo thường xuyên nhức mỏi thì tất cả so với trước khi mang thai đều không có gì bất đồng.
Mục Phách tắm rửa xong đi ra, Gia Ngộ khép lại sách, như là nhìn thấy cứu tinh, cô nhảy xuống, trong miệng nhắc mãi: “Eo lại mỏi.”
Vô luận lặp lại bao nhiêu lần, mỗi lần giúp Gia Ngộ mát xa, đối với Mục Phách mà nói đều là một cái trải nghiệm mới mẻ.
Anh xoa tay nóng lên, đầu ngón tay chạm đến da thịt mịn màng như tơ lụa, giống như một khối bơ, phảng phất dùng lực mạnh một chút đều muốn hòa tan.
Nghe được một tiếng rên rỉ hưởng thụ ngắn ngủi của cô, trong thân thể Mục Phách nổi lên một đoàn dục hỏa ở khắp nơi chạy loạn, thẳng đến dưới thân, anh không tiếng động thở dài.
“Có khá hơn chút nào không?”
Gia Ngộ hừ hừ nói: “Khá hơn nhiều, ấn lui xuống chút nữa.”
Mục Phách theo lời đi xuống phía dưới ấn, lòng bàn tay gặp phải eo oa (?), anh dùng lực xoa xoa ấn ấn.
“Ai da!”
Mục Phách nuốt nước miếng, thanh âm khàn khàn: “Làm sao vậy?”
Gia Ngộ rốt cuộc phát hiện ra chỗ không thích hợp, cô quay đầu, không nói một lời nhìn người đàn ông phía sau.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
Thật lâu sau, Gia Ngộ liếm liếm môi: “...Hiện tại có thể làm rồi đúng không?”
Sợ đè nặng bụng, Mục Phách đem Gia Ngộ ôm vào trong ngực, hai người đối mặt ngồi, côn th*t chậm rãi cắm vào hoa huy*t, thủy bị đẩy thật sự sâu, quy đầu cũng bị bọc đến càng chặt.
Hơn ba tháng không làm, vách động lại chặt khít như lúc ban đầu, lúc này đem căn côn th*t cắm đến lợi hại, Mục Phách không tự giác dùng tay đỡ lấy mông của cô: “Thả lỏng một chút.”
Gia Ngộ nghe lời mà ngồi thẳng thân mình, cái mông thoáng nâng lên, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống, quy đầu đâm đến hoa tâm, cô kêu một tiếng: “A...quá sâu.”
“Có khó chịu không?”
Gia Ngộ lắc đầu.
Này có nghĩa là có thể tiếp thu lực đạo như vậy. Mục Phách hiểu rõ mà gật đầu, nâng mông cô lên càng dễ dàng đong đưa, trong chốc lát, dòng nước liền xen lẫn trong động tác thọc vào rút ra phát ra tiếng vang ba ba.
côn th*t cứng ngắc đâm vào nhưng lại thập phần cẩn thận, không chỉ có động tác tần suất ổn định, còn thực ôn nhu. Cùng những lần làm tình thô bạo trước đây so sánh, kém rất nhiều, nhưng Gia Ngộ lại không có cảm thấy không khoái hoạt, ngược lại càng thêm hưởng thụ.
So với thể nghiệm tình ái hoàn mỹ, cô tựa hồ càng thích loại khoái cảm cùng với che chở lúc này.
Độ ấm tăng lên tụ thành một đoàn, bao ở một quả cầu không nhìn thấy, Gia Ngộ thực nóng, ngẩng đầu yêu kiều rên rỉ, đáy mắt mê ly mông lung, cô bị thao nửa người mềm oặt, mốn nói một tiếng nhưng chính là nói không nên lời cô muốn cái gì.
“Ân? Muốn cái gì? Nói cho anh.”
Gia Ngộ vẫn là nói không nên lời, cô nức nở ưỡn ngực, đem vú đưa đến bên miệng Mục Phách. Một khắc đầu v* bị ngậm lấy, cô theo bản năng xoắn chặt vách động, như lọt vào sương mù, hoảng hốt cho rằng duỗi tay là có thể đụng đến trần nhà.
Cô ra lệnh: “Em muốn anh thao sâu một chút nữa.”
“A—”
Kiều diễm dài lâu, Gia Ngộ tiết hai lần, Mục Phách như cũ kim thương không ngã.
Hồi cao trào thứ hai qua đi, Gia Ngộ banh đầu ngón chân, thấm mồ hôi mà ôm lấy Mục Phách nói: “Em không còn sức, anh động đi.”
Mục Phách buông ra một bên núm vú, để cô bám lấy hai tay của mình, trong lúc lôi kéo đột nhiên hướng về phía trước đâm, đâm đến chỗ sâu nhất, cảm giác như có trăm cái miệng đang mút mã mắt, anh thở hổn hển một chút giảm xóc, mới không tăng thêm lực đạo đi đảo lộng hoa huy*t.
Nhưng lực đánh vào không ngừng lại tại đây.
Sóng nhũ dập dờn trước mắt bồng bềnh đến lợi hại, anh tới tới lui lui đều đập vào mắt.
“Gia Ngộ, em có cảm giác ngực em giống như biến lớn không?”