Kỳ thật hiện tại đối với ngực Gia Ngộ mà nói, đồng phục có điểm nhỏ.
Hiệu quả thị giác no căng, Mục Phách sờ vào trong vạt áo, giúp cô đem nịt ngực cởi ra, “Đem nội y cởi.”
Có thể bởi vì mặc đồng phục, Gia Ngộ tự nhiên thấy thẹn thùng, cô hàm chứa ngực, đem nội y rút ra, chỉ trong chớp mắt, đầu v* liền thẳng tắp mà đỉnh trên vật liệu may mặc đơn bạc --
Mục Phách lấy hai ngón tay khép mở véo lộng, Gia Ngộ không kìm được rên rỉ.
“Ướt.” Anh nói.
Một vòng vệt nước phóng đại hiện lên, bên kia cũng mẫn cảm chảy ra một ít ướt át.
Gia Ngộ ngồi quỳ, tổng cảm thấy thẹn, cô mang theo ngữ khí thương lượng nói, “Nếu không mang đồng phục cũng cởi ra?”
Mục Phách gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: “Không.”
Anh duỗi tay cùng mười ngón tay của cô đan vào nhau, phác gục cô, cúi đầu, cách quần áo ngậm vào một bên vú.
Vị sữa nồng đậm, càng liếm phía dưới liền càng cứng.
“A...”
Núm vú cách một tầng vải thô được đầu lưỡi ấm áp cọ sát, hoặc ngứa hoặc tê dại, Gia Ngộ không nhịn được mà dùng phía sau lưng cọ sát khăn trải giường bằng tơ lụa, lại không giải khát được, cô ôm chặt đầu của Mục Phách, “Nhớ phần cho con trai của anh một chút.”
“Nó uống rồi, giờ đến lượt anh.” Mục Phách lấy lưỡi đẩy ra đầu v*, từ cổ áo dọc theo xương quai xanh, một đường liếm lên đến cổ, anh cắn cắn cằm của cô, ánh mắt ướt dầm dề, “Em biết là anh chưa ăn cơm mà, rất đói bụng.”
Đáng thương vô cùng.
Gia Ngộ mẫu tính tràn lan mà phát ra một tiếng nức nở. Cầm lòng không được mà hôn lấy Mục Phách, hai thân thể dán chặt lấy nhau, cô xoay người một cái, nằm đè lên người anh, “Em đây đến đút cho anh.”
Tóc dài vướng bận, Gia Ngộ dùng tay giữ. Cô cúi đầu hôn đầu v* Mục Phách, vú nặng trĩu đè nặng bụng của anh, cho dù có quần áo đón đỡ cô vẫn có thể cảm nhận được ẩn ẩn xúc cảm lông tơ.
Cô hỏi: “Cảm nhận được sữa anh thấy dễ chịu hơn sao?”
Nghe được tiếng hít thở của Mục Phách tăng thêm, Gia Ngộ tự đắc mà cười, cô vươn đầu lưỡi, quét quanh đầu v* nâu thẫm một vòng, lại đột nhiên mút một cái!
côn th*t nổi lên chọc vào eo cô.
Gia Ngộ kém cỏi nắm chặt, kinh hô: “Thật lớn.”
Mục Phách sờ mặt của cô, thanh âm khàn khàn mà mệnh lệnh nói: “Ngồi lên đi.”
hoa huy*t đã chảy rất nhiều nước, thậm chí tẩm ướt cả quần đồng phục. Gia Ngộ nhanh nhẹn mà cởi quần dài, đẩy quần lót ra, rốt cuộc cô ngồi xuống, côn th*t tiến vào thập phần thông thuận.
Gia Ngộ ấn ấn bụng của Mục Phách, hai vú được vây trong đồng phục lúc ẩn lúc hiện, giống như mặt hồ nhộn nhạo trong gió. Mông đong đưa mãnh liệt, quy đầu bị bó chặt tùy theo đường đi mà ra vào, cắm ra mật dịch ở miệng âm hộ nổi lên bọt nước, vẩy ra xung quanh, hòa lẫn với mồ hôi, không đến một lát phía dưới khăn trải giường liền ướt một mảnh.
Mục Phách khúc khởi chân, nhẫn nại đến mức quai hàm nghiến chặt. Gia Ngộ hôm nay, nhiệt tình lại chủ động, liều mạng mà kẹp, vốn đường đi đã chật hẹp, chỉ qua mấy vòng đâm vào rút ra, anh liền có cảm giác muốn bắn cuồn cuộn.
Như vậy không được.
Anh đảo khách thành chủ, đỡ lấy eo Gia Ngộ, dùng sức đâm về phía trước!
Đâm mạnh vài lần, Gia Ngộ mềm đến rối tinh rối mù, “Đừng...A...”
“Đừng cái gì?”
Càng đâm càng mạnh!
Quy đầu điên cuồng đâm vào điểm mẫn cảm, Gia Ngộ nửa chữ đều không phun ra được, cô ân ân a a kêu ra, nước miếng cũng thiếu chút nữa chảy ra, hạ thể đột nhiên không kịp phòng bị mà tiết ra một lần.
Mị thịt mấp máy như là miệng đói khát, nước thấm ra đồng thời còn không dừng mà liếm mút quy đầu trên thịt mương. Mục Phách gầm nhẹ một tiếng rút ra côn th*t, chỗ đó còn nhỏ nước, là anh cố nén mới không bắn ra ngoài.
“Chuyển qua đi.”
Gia Ngộ không còn sức động đậy, anh đang muốn tự mình động thủ, ánh mắt lại nhìn thấy nơi ngực căng phồng kia.
Đồng phục đều ướt đẫm, hình dáng quầng vú có thể dễ dàng nhìn thấy được, hai viên nhỏ dựng thẳng, giống như đậu đỏ, vừa cứng vừa sưng.
Nơi này anh còn chưa có thử qua.
Nói thật, vải của đồng phục này không tính là tốt, vuốt tuy mềm nhưng muốn ma sát đến địa phương tư mật kiều nộn thì rốt cuộc vẫn có chút thô ráp.
Mục Phách nhấc lên vạt áo, kéo đến trên xương quai xanh, hình ảnh bầu ngực hiện rõ trước mắt, giống như bánh màn thầu lớn trắng bóng, còn là loại mới ra lò.
Lại chảy nước.
Mục Phách nhìn đến khóe mắt đỏ bừng, anh vượt hai chân, liền đè ở hai bên sườn Gia Ngộ.
Gia Ngộ mê mang, mơ hồ nhìn thấy Mục Phách đè người tới, tưởng muốn miệng, vừa mới há mồm liền nghe anh nói: “Dùng chỗ này.” Nói xong, vú bị hai tay chụp lên.
“Nơi này như thế nào...Ai nha!”
Hai vú bị dồn vào một chỗ, giống như hotdog đem côn th*t nóng cháy khóa lại bên trong rãnh mương, hơi hơi lộ ra quy đầu, cách cằm chưa đến ba centimet, Gia Ngộ trừng mắt: “Ngày mai làm sao cho Trứu Trứu bú sữa được chứ?”
Như vậy khẳng định sẽ bị cọ đến hồng lên!
Mục Phách dừng một chút, suy nghĩ ra một cái cớ tạm thời: “Liền nói...mẹ bị muỗi cắn.”
Gia Ngộ nghĩ phản đối, lại không có hiệu quả, bởi vì Mục Phách đã gấp không chờ nổi di chuyển lên.
Một trước một sau, một nặng một nhẹ, quy đầu tùy tiện mà đụng phải cằm, bắn ra một lượng tinh dịch dinh dính ngượng ngùng, Gia Ngộ bắt lấy gối đầu, phát hiện chính mình dưới tình huống như vậy cư nhiên đều có thể ướt.
“Nhẹ, nhẹ chút, trướng quá...”
Vú bị đè ép, sữa tích đầy phía sau tiếp trước mà phun ra ngoài, như là quả khí cầu bị căng hết mức, trướng đến khó chịu.
Nhưng đối với Mục Phách mà nói, lại là một thể nghiệm khác.
Khẩn thật tinh tế, ướt hoạt ấm áp.
So với cắm vào mật huyệt có hiệu quả như nhau nhưng lại cũng khác nhau rất lớn.
Mục Phách làm nghiện, thêm những lời Văn Trọng nói sẽ phải cùng Gia Ngộ tách ra hai năm kia xoay chuyển trong đầu, anh khó tránh khỏi không khống chế được lực đạo, thao càng mãnh liệt hơn.
“A...Không cần, quá nặng a!”
Mục Phách mắt điếc tai ngơ, anh chà đạp bầu vú không ngừng, giống như dùng sức xoa cục bột, trứng dái tạp dưới bầu ngực, bạch bạch vài cái làm da thịt trắng nõn đỏ lên.
Tê dại cùng kích thích nói không nên lời làm Gia Ngộ gấp đến độ hai chân đạp loạn, cô muốn đẩy Mục Phách lên, nhưng bất đắc dĩ nửa phần sức lực cũng không có, ngược lại một khắc Mục Phách bắn ra tinh dịch kia, cô cũng đi theo mà nghênh đón cao trào.
Vú bị cọ đến tê tê, nhưng lại rất sảng khoái.
Trên mặt, trên cổ, trên vú, tất cả đều là tinh dịch đặc sệt.
Gia Ngộ khóc.
Thấy nước mắt của cô, Mục Phách rốt cuộc lý trí thu hồi, anh cuống quít lui ra thân mình, lấy áo thun của chính mình tới lau mặt cho Gia Ngộ, liền hỏi cô: “Có phải đau hay không? Vừa rồi anh không khống chế tốt lực đạo, có phải làm đau em hay không? Nếu không em đánh anh một chút? Đánh anh một chút nói không chừng liền không đau…”
Nghe vậy, Gia Ngộ tiếng khóc dừng lại, đột nhiên hai mắt đẫm lệ mà quay đầu lại, thực dùng sức mà đánh hắn một chút.
“Đau không?”
Mục Phách ngốc lăng mà lắc đầu, “Không đau. Nếu không lại đánh một chút?”
“Tính,” anh lại nói, “Em lấy quần áo đánh, đỡ phải đánh anh đau tay em.”
Gia Ngộ xì cười ra tiếng, “Anh có phải ngốc hay không!”
Thấy cô cười, Mục Phách nhẹ nhàng thở ra, anh hôn đôi mắt của cô, thấp giọng mà nói một tiếng thực xin lỗi.
Gia Ngộ không nghĩ làm anh nhìn đến bộ dạng hồng mắt của chính mình, cô nghẹn ngào quay đầu đi: “Em khóc không phải bởi vì cái này. Hơn nữa anh như vậy… Kỳ thật cũng không đau.”
Mục Phách ôn nhu đến giống như dỗ đứa nhỏ, anh vuốt tóc Gia Ngộ, nhẹ giọng hỏi cô: “Vậy thì bởi vì cái gì?”
“Ba ba nói anh phải rời khỏi em hai năm, đúng hay không?”
Nói xong, Gia Ngộ lại khóc.
***
Editor: Chương này dài quá. Cầu cmt. Dạo này các nàng lười cmt làm t nản quá