Edit: kid1412h
***
Tháng chín năm ngoái, táo ý chưa tiêu.
So với năm năm trước đây, Nam Thủy Trấn có thay đổi một chút, nhưng có vẻ so với sự hào nhoáng, phồn hoa bên ngoài thì thực chất Nam Thủy Trấn một chút cũng không thay đổi bởi nó vẫn thật ồn ào, nhộn nhịp.
Gia Ngộ thay váy hai dây màu xanh bạc hà, trên ngực có điểm bông hoa bằng nhung, thiết kế thắt eo, khoe khóe vòng hai thon gọn của cô. Xanh bạc hà phù hợp với nước da sáng, váy màu này cũng kén dáng người mặc nhưng nó vô cùng thích hợp với Gia Ngộ. Trước khi ra ngoài cô trang điểm nhẹ một chút: một lớp mỏng cushion, thoa chút son, đi giày cao gót; vậy là sẵn sàng để ra ngoài.
Từ chỗ ở ra đường lớn, đi qua cầu, lại đi qua đường lớn lần nữa chính là khu ẩm thực của Nam Thủy Trấn.
Gia Ngộ đối với đồ ăn nơi này một chút cũng không xa lạ, khi còn học cấp III cô thường ở nơi này xử lí bữa chiều. Quen tay hay việc, cô đi thẳng tới một tiệm mì ở đầu đường, gọi món trước, bà chủ dường như vẫn còn nhớ cô:
“Ai nha, thật lâu không thấy, cháu trở về chơi à?”
Gia Ngộ gật đầu: “Vâng ạ, cháu về chơi mấy ngày ạ.”
Bà chủ một chút cũng không thay đổi, vẫn nhiệt tình hiếu khách như trước đây, bà gõ gõ mặt bàn, hỏi món Gia Ngộ muốn: “Thịt bò nạm cà chua, nhiều nước sốt, phải không?”
Gia Ngộ cười: “Bác còn nhớ rõ cơ ạ?”
“Đương nhiên rồi, cháu ngồi đi, sẽ có rất nhanh thôi.”
Gia Ngộ chọn một vị trí gần cửa ra vào, cô lấy khăn giấy lau cái bàn. Trong lúc đó, có khách từ ngoài vào, cô nghe thấy bà chủ chào đón một cách quen thuộc.
Chắc lại là một khách quen nữa đây!
Khu ẩm thức Nam Thủy Trấn đã mở mười năm này, quán mì này cũng mở mười năm rồi, đây là cửa hàng mở sớm nhất cũng vừa là lâu nhất tại nơi này. Mười năm trôi qua thật nhanh, bao thứ thay đổi, vậy mà giá cả cũng không chênh lệch là bao, thật là có tâm.
Người khách đến sau cũng gọi món giống cô.
Món ăn được làm thật nhanh. Mùi cà chua chan như mang vị chua ngọt thơm nức mũi, kích thích khứu giác những cái bụng đang sôi sùng sục vì đói. Gia Ngộ nhanh chóng cầm lầy đũa, cô từ trước đến giờ không sợ nóng, rất nhanh liền bắt đầu ăn.
Ngủ cả ngày, cô đã sớm đói đến mức da bụng dán vào da lưng.
Một tô rất lớn, hơn nữa bà chủ lại có lòng, thịt bò và mì đầy ắp, ăn mong một tô, cái bụng nhỏ Gia Ngộ liền hiện lên. Cô chống eo đứng dậy, đi trả tiền, lúc xoay người không cẩn thận đụng vào khuỷu tay người đang ăn mì phía sau, cô liền hơi cúi người, nói: “Xin lỗi“. Người kia cũng không so đo, chỉ trả lời nhỏ “Không sao.”
Chuyện đụng vào cứ thế trôi qua.
Sau khi ăn mì, tất nhiên là đi uống nước, Gia Ngộ chọn một cửa hàng nước hoa quả có ít người đang đứng xếp hàng để mua một ly nước dưa hấu. Hương vị vẫn giống như vậy, cô liền tạm chấp nhận uống hết liền bỏ vào thùng rác, liền không muốn ăn gì nữa.
Cảm giác đói mau tới mà cũng mau đi. Vậy mà khi đi qua một cửa hàng nhỏ bán bạch tuộc viên có hương vị quá hấp dẫn, Gia Ngộ lại băn khoăn, cuối cùng vẫn quyết định mua một hộp, thấy quầy hàng có bán hải sản cao cô chưa từng ăn, cũng thuận tay mua thêm một hộp.
Cứ ăn ăn uống uống như vậy, cô liền đi hết một dãy phố, chân cũng bắt đầu thấy mỏi, Gia Ngộ hơi hối hận vì quyết định đi giày cao gót lúc đầu.
Trùng hợp cuối phố ẩm thực chính là một cái quán bar. Nghe nói quán bar nổi tiếng nhất Nam Thủy trấn chính là ở phía trước, cô đi qua đó, dừng lại ở trước ở biển hiệu có ánh đèn màu lam. Ở trước cửa, có mấy người tiếp đón khách, cô tự nhận mình nước chảy bèo trôi, trực tiếp phất tay từ chối nhiệt tình của nhân viên, một mình bước vào.
Thời gian còn sớm, nhưng các ghế dường như được lấp kín. Tiếng nhạc nhẹ nhàng cùng hương rượu thơm ngọt như có như không tạo thành bầu không khí ái muội. Gia Ngộ ngồi ở trước quầy bar, nghe bartender giới thiệu một ly rượu ngọt, cô uống một ngụm nhỏ, không cảm nhận được vị ngon nhưng so với nước dưa hấu vừa rồi thì uống tốt hơn một chút.
Uống hết một ly, thấy có chút nghiện, Gia Ngộ liền uống một ly nữa. Cô chống cằm nhìn động tác linh hoạt lại có chút khoa trương của bartender một cách chăm chú, bỗng dạ dày truyền tới cảm giác nóng lên, thoáng có chút khó chịu liền trôi qua.
Thất thần một chút, một ly rượu mới đã ở trước mặt. Gia Ngộ cũng không vội uống, cô ghé sát vào quầy, cằm chống lên mu bàn tay, nghiêng đầu mà nhìn màu sắc của ly rượu. Màu xanh biển hơi nhạt nên có chút trắng, giống màu sắc của thời khắc bình mình đến, cô nhíu mắt lại, nhìn xuyên qua ly rượu thấy được một khuôn mặt anh tuấn.
“Đó là ai?”
Bartender theo bản năng mà nhìn về hướng cô chỉ, không có một bóng người, hắn lắc đầu: “Không có ai cả”
“Hực, hình như vậy.” Gia Ngộ thở dài, như là không hể trông chờ vào người khác, cô nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao kia, hướng người đàn ông kia mà đi tới, trong miệng nói thầm: “Khó trách nơi này nóng như vậy thì ra còn có loại phục vụ kia...”
Bartender không hiểu vì sao cô lại đi ngược với hướng vừa chỉ cho mình. *_*Mang theo hơi rượu, Gia Ngộ đặt mông ngồi cạnh bên người đàn ông, người kia không có động tác gì giống như cam chịu, cũng giống như cự tuyệt trong im lặng.
“Anh làm ở chỗ này à?”
Câu hỏi này giống như lời nói chuyện của những người quen biết nhau.
Người đàn ông sâu sắc, khó lường nhìn cô một cái, nói: “Ừ.”
Vừa mới đây, anh vừa dùng xong cơm chiều.
Một chén mì thịt bò nạm cà chua.
Gia Ngộ lại ghé sát vào người anh, hai mắt mông lung, trên người mang theo đầy hương vị rượu say mê.
Cô nói: “Anh đi theo tôi, muốn không?”
Người đàn ông, cũng chính là Mục Phách, hơi giật mình, có chút hài hước hỏi lại: “Đi theo em?”
Gia Ngộ gật đầu.
“Em có biết anh là ai không?”
Gia Ngộ cười đến không biết trời chăng mây đất: “Anh cảm thấy sao?”
Mục Phách im lặng, nghiêm túc nhìn cô gái đối diện, nếu trước kia giống một nụ hoa ngây ngô thì giờ đây nụ hoa ấy đã theo thời gian mà nở rộ một cách yên lặng, cô xinh đẹp, trưởng thành như một đóa tường vi kiều diễm.
“Chờ anh một chút”
Anh muốn đến chỗ tổ trưởng xin nghỉ.
Gia Ngộ lười biếng tựa vào bàn, cười “Đừng để tôi chờ lâu nhé.”
Cằm Mục Phách cứng lại, không nhịn được, xoay người nhẹ nhành giữ khuôn mặt cô:
“Không được cười như vậy.”
Gia Ngộ bắt lấy tay anh: “Ai nha, đừng véo mặt tôi.”
Xinh đẹp, yêu kiều mà mị hoặc.
Mục Phách thở ra một hơi thật dài, may mắn người cô gặp được chính là anh, nếu là người khác... Anh không dám tưởng tượng thêm nữa...
Một giây này, Mục Phách còn không biết, anh thật mau cũng sẽ trở thành “người khác” mà anh đang âm thầm phỉ nhổ kia....