Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 11: Q.1 - Chương 11




“Xem đi! Lời của cậu bị người đẹp Tiết chui vào chỗ trống rồi.” Một nam sinh trong đó ồn ào lên.

“Các cậu cũng đừng hếch mũi lên mặt, không sai lắm là được!” Lôi Thạc Minh mở miệng cười, từ nhỏ anh đã là vua của đám trẻ, lời nói rất có phân lượng.

“Tớ nói này tiểu Lôi cậu có thể đàn ông một chút không! Chủ động yêu cầu song ca với em Tiết một bài!” Không biết ai nói một câu như vậy.

“Song ca!” Cả đám bên trong phòng bao bắt đầu vỗ tay nháo lên.

Trong lòng Tiết Giai Ny hiểu những người này là anh em tốt lớn lên từ nhỏ với tiểu Lôi, mọi người cũng biết tiểu Lôi có cảm tình với mình, tối nay hiển nhiên muốn hợp tác cô với tiểu Lôi.

Mà cô, không muốn thấy nhất chính là cảnh tượng này, cô vẫn luôn coi tiểu Lôi là bạn tốt nhất, trừ tình bạn, không hề có khái niệm nào khác.

Khi cô đang nghĩ đối sách, điện thoại di động vang lên, cô vội vã đứng lên ra ngoài nghe điện thoại, là một số xa lạ, cô không quản nhiều như vậy rồi, tiện tay ấn nút nghe, phát hiện quả nhiên người ta gọi nhầm rồi.

Giữ nguyên tư thế không gác máy sau gần hai phút, cô xoay người vào phòng, nói rất có lỗi: “Ba tớ gọi điện thoại tới thúc giục tớ về nhà, các cậu chơi đi, tớ đi trước.”

“Giai Ny, để tớ đưa cậu về.” Lôi Thạc Minh đứng dậy chuẩn bị tiễn cô.

“Tớ cũng không phải đứa bé, đưa đi đưa lại thật phiền! Lại nói tớ có lái xe tới, không có chuyện gì!” Tiết Giai Ny cười cự tuyệt, cô kiếm cớ rời đi lúc này chính là vì tránh khỏi tình huống lúng túng, nếu để cho cậu ấy đưa mình về, chẳng phải tạo thành tình huống hai người lúng túng một chỗ?

Lôi Thạc Minh hiểu tâm tư của cô, nên không tiếp tục làm phiền mà yêu cầu, “Vậy tớ đưa cậu tới cửa thôi.”

“Ừ.” Tiết Giai Ny gật đầu, cự tuyệt nữa cũng không thích hợp, mọi người đều là bạn, cô không thể làm quá rõ ràng.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bao, nam nam nữ nữ bên trong hai mặt nhìn nhau, không khỏi than thở, đúng là duyên phận oan nghiệt! Chỉ trách tiểu Lôi quá si tình rồi, biết rõ người ta không thích cậu ta vẫn còn si ngốc đợi chờ.

Trước cửa KTV Tiễn Quỹ, Tiết Giai Ny die.enda`nlequ ydonn lấy chìa khóa trong túi xách ra, liếc nhìn Lôi Thạc Minh bên cạnh, cắn cắn môi, vẫn nói ra miệng, “Tiểu Lôi, chúng ta sẽ vĩnh viễn là bạn tốt chứ?”

Lôi Thạc Minh ngước mắt nhìn cô, tất cả vui sướng tối nay đã bị một câu nói này biến thành không có, anh biết, biết cho tới bây giờ Giai Ny chỉ coi anh là bạn, nhưng anh vẫn không cam lòng, vốn cho rằng sau khi cô và Quan Cảnh Duyệt chia tay, cơ hội của mình đã đến.

Nhưng ai biết cô đã khóa chặt lòng mình rồi, cho dù ai cũng không bước vào được ngưỡng cửa kia, ngăn cách tất cả người theo đuổi ở bên ngoài.

Tối nay, cô đồng ý tham gia họp mặt bạn học, còn đổi một kiểu tóc mới, lại hát bài “Giải thoát”, trong lòng anh dấy lên một ngôi sao hy vọng, cho rằng cô cho anh một cơ hội bảo vệ bên cạnh cô.

Nhưng không ngờ, tất cả mọi chuyện chẳng qua do anh mơ mộng hão huyền mà thôi.

“Dĩ nhiên, chúng ta sẽ vĩnh viễn là bạn.” Hình như anh làm một quyết định rất gian nan, cánh tay khẽ nâng lên, giống như khi còn bé vậy, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể để cho bọn họ quay lại khoảng thời gian đơn thuần trong quá khứ.

Nghe được câu trả lời của anh, vui sướng trong khóe miệng của Tiết Giai Ny khó có thể che giấu, cảm giác trở lại khi còn bé, anh rất thích vuốt tóc mình, còn dọa cô muốn vò chúng thành tổ chim, để lũ chim nhỏ đều bay tới đây…

Trí nhớ rất xa xôi, lại hình như rất gần, nếu quả thật có thể trở lại quá khứ thì tốt biết bao?

“Vào đi, tớ đi đây.” Tiết Giai Ny vẫy tay với anh, khoảnh khắc khi xoay người, cô nói trong lòng: Tiểu Lôi, xin lỗi, là tớ quá ích kỷ! Ích kỷ trói buộc tình hữu nghị của chúng ta, ích kỷ buộc cậu không hề yêu thích tớ nữa.

Quên tớ đi, cậu đáng giá có một cô gái tốt hơn.

Lôi Thạc Minh đứng ở cửa thật lâu, cho đến khi chiếc Porsche màu đỏ biến mất không thấy nữa, anh mới cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, lấy một gói thuốc thơm từ trong túi ra, rút một cây đốt, khói mù lượn lờ che mắt anh, anh hít một hơi thật sâu, cố ý để cho mình bị sặc, không nhịn được ho sặc sụa, ho đến sau cùng, nước mắt cũng nhanh chóng chảy ra.

Bạn bè, bọn họ chỉ có thể là bạn bè…

Lúc Quan Hạo Lê đi ra đúng lúc thấy cảnh ấm áp của hai người, người con trai đưa tay vuốt ve tóc cô gái, cô gái cười đến vô cùng vui vẻ, vốn đây là bức tranh rất ấm áp đẹp đẽ, nhưng liên quan đến nữ chính, anh cảm thấy vô cùng chói mắt, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, thì ra cô đã có bạn trai!

Xoay người đi về phía xe của mình, vừa vặn để sót cảnh tượng mấu chốt cuối cùng.

Sau khi về đến nhà, Tiết Giai Ny nằm trên giường suy nghĩ thật nhiều, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, giống như cá rán, hai mặt đểu chiên giòn, trong đầu cô vẫn còn rất tỉnh táo.

Đêm dài đằng đẵng, sao chỉ có mình cô không thể ngủ được?

Tối nay, nhất định là một đêm đau lòng.

Trưa hôm sau, căn tin đại học F.

Tiết Giai Ny ngước mắt nhìn bạn tốt Chân Chân hai mắt gấu mèo, ân cần hỏi han: “Sao đây?”

“Tớ và a Tư chiến tranh lạnh rồi.” Lương Chân Chân buồn bực bới một miếng cơm, lại phát hiện mình không có khẩu vị.

“Chiến tranh lạnh? Xảy ra chuyện gì đây? Cậu nhìn cậu đi, hai ngày không gặp, tiều tụy rất nhiều.” Trong giọng nói của Cát Xuyến cũng lộ ra vẻ quan tâm.

Lương Chân Chân cắn cắn môi, vốn tốt đẹp một tuần, nhưng bởi vì anh trai trở lại mà thành ra như vậy, ôi… Suy nghĩ một chút cũng phiền lòng, rõ ràng cô chưa làm gì sai!

“Là bởi vì Diệp Thành Huân?” Tiết Giai Ny khẽ mở miệng.

Không đợi Lương Chân Chân gật đầu, Cát Xuyến đã kích động nói: “Diệp Thành Huân? Anh ta trở lại? Sao lại nhanh thế? Không phải đã nói muốn ngây ngốc ở Argentina một hai năm sao?”

“Không biết, nói là công ty điều động, có thể sau này thường ở bên này.” Lương Chân Chân trả lời.

“OMG! Thường xuyên ở đây? Chân phi, cậu nói thật cho tớ, sẽ không phải… Còn thích anh ta chứ?” Cát Xuyến vội vàng đặt đũa xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Cậu nói mò gì vậy! Anh ta chỉ là anh trai tớ! Người trong lòng tớ bây giờ là a Tư.” Lương Chân Chân bị lời của bạn làm cho dở khóc dở cười.

“Vậy vì sao hai người chiến tranh lạnh?” Cát Xuyến không rõ.

“Các cậu biết không? Năm đó chuyện anh tớ bị công ty điều Argentina là a Tư chỉ điểm, buồn cười nhất chính là tớ bị lừa mà chẳng hay biết gì, còn cảm tạ ơn nghĩa chuyện anh ấy cứu anh trai, thật không ngờ…” Trong lòng Lương Chân Chân rất ấm ức.

“A… Không thể nào?” Cát Xuyến kinh ngạc há to mồm.

Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn bạn tốt, “Anh ấy chính miệng nói với cậu?”

“Không phải, là tớ không cẩn thận nghe được.” Lương Chân Chân bĩu môi.

“Vậy anh ấy chưa giải thích với cậu sao?” Cát Xuyến nói chen vào.

“Có, nhưng thái độ của anh ấy quá cứng rắn, lại còn nói không muốn nhìn thấy anh trai xuất hiện ở thành phố này, không muốn nhìn thấy anh trai xuất hiện trước mặt tớ, còn nói anh trai cách xa nơi này mới là lựa chọn tốt nhất, anh ấy không có một chút thái độ nhận sai nào.”

“Từ một góc độ khác mà nói, anh ấy rất thản nhiên, không viện lý do nào khác lừa cậu, đồng thời mà nói anh ấy thật lòng quan tâm cậu, tớ cảm thấy hai người vẫn nên nói chuyện một chút, người yêu cần nhất chính là tín nhiệm và bao dung lẫn nhau, nghi ngờ là điều tối kỵ.” Tiết Giai Ny nghiêm túc phân tích vấn đề.

“Tớ đồng ý quan điểm của Ngoa tử, dĩ nhiên trước kia anh ấy lừa gạt cậu là không đúng, nhưng chiến tranh lạnh cũng không giải quyết được vấn đề! Chỉ có thể kéo xa khoảng cách giữa hai người, mất nhiều hơn được.” Cát Xuyến đưa ra đề nghị đúng trọng tâm.

Lương Chân Chân nâng hàm thở dài, “Tớ cũng muốn nói chuyện cùng anh ấy cho xong, nhưng tính khí của anh ấy…”

“Đằng Cận Tư anh ấy biết trước kia cậu từng thích Diệp Thành Huân, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có vướng mắc, chuyện này cũng không gấp được, luôn có biện pháp xử lý.” Tiết Giai Ny trầm ngâm.

“Anh ấy chính là chủ nghĩa đàn ông quá nghiêm trọng, không tin tớ.” Lương Chân Chân hơi uất ức.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, mắt quầng thâm của cậu sẽ không tan, chỉ sợ ngày mai thầy cô và sinh viên toàn trường đều biết.” Tiết Giai Ny an ủi.

“Giai Ny, Cát gia, cám ơn các cậu, nếu không có các cậu ở bên cạnh tớ, tớ thật sự sợ mình không chống đỡ tiếp được.” Lương Chân Chân kéo tay hai người bạn.

“Giữa bạn bè vốn nên trợ giúp lẫn nhau, được rồi, trở về ký túc xá đi!” Mỗi tay Cát Xuyến nắm tay một người, ba người kề vai đi về ký túc xá.

Trong lòng Tiết Giai Ny hoàn toàn yên tĩnh, lúc ở cùng chỗ với bọn Chân Chân, cô thường sẽ quên phiền não của mình, từ đó toàn tâm toàn lực giúp cô ấy giải quyết vấn đề.

Đại học cho cô một nhóm hoàn toàn mới, cô không thích mang cảm xúc và chuyện trước kia vào, con người luôn phải học cách quên được quá khứ, giải thoát chính mình, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.