Tiết Giai Ny giận đến nổi trận lôi đình, hận không thể xông đến cho anh ta
hai cái bạt tai, miệng chó không phun ra được ngà voi!
“Bình tĩnh, nếu bây giờ tôi không có lòng tốt nhắc nhở cô, đợi tí nữa chính là cô luống cuống với người.”
Tiết Giai Ny hít vào một hơi thật sâu, không thể chấp nhặt cùng lưu manh,
lúc đi qua bên cạnh anh ta đột nhiên trong lòng nghĩ ra một kế, lặng yên không tiếng động chen chân vào, định gục ngã anh, kết quả bị anh túm
lại, cô không cam lòng giãy giụa, phát hiện hơi sức của anh lớn hơn mình rất nhiều, ghê tởm nhất chính là anh vốn là người luyện võ!
Lần trước ở trên boong tàu, anh ta nhất định cố ý giả bộ!
Khốn kiếp! Cô lại có thể bị lừa!
“Buông tôi ra!” Cô xấu hổ giãy ra.
“Tôi nói cô người phụ nữ dã man này cũng quá không biết điều đi! Tốt bụng
nhắc nhở cô trở về ký túc xá thay quần áo, kết quả gặp phải cô tính
toán, nếu không phải tôi nhạy bén, giờ phút này chẳng phải nằm trên đất
làm trò cười?” Quan Hạo Lê giữ chặt cổ tay cô.
Lần trước ở trên
boong tàu là anh nhất thời khinh thường mới mắc bẫy của cô, chuyện giống như vậy tuyệt đối không thể xảy ra lần hai, mặc dù anh luôn bất cần
đời, nhưng anh còn học thuật cận chiến mấy năm, đối phó với cô chính là
bữa ăn sáng!
“Khốn kiếp! Anh buông tôi ra nhanh lên!” Tiết Giai
Ny vẫn lấy làm kiêu ngạo về bản lĩnh của mình coi như hôm nay đã gặp
được đối thủ chân chính rồi, trong lòng khó tránh khỏi tức giận căm
phẫn, nhất là thua trên tay hoa hoa công tử, cô rất bực tức!
“Bướng bỉnh…” Quan Hạo Lê đang chuẩn bị cho cô chút giáo huấn, kết quả đầu của cô đột nhiên đụng tới, anh không né kịp, vừa đúng “Tiếp xúc thân mật”
với cô.
Tiết Giai Ny vốn định dùng trán đụng anh kết quả đầu anh
nghiêng sang bên, vừa đúng lấy một tư thế hôn môi đối mặt, trong nháy
mắt, nét mặt cả hai người rất kỳ dị.
Quan Hạo Lê ngược lại rất
ngoài ý muốn, môi cô lại ngọt ngào ngon miệng như thế, mềm nhũn, thấm
chút hương thơm, để cho anh không buông ra được, có lẽ ý nghĩ trong lòng thúc giục anh, hôn thật sự…
Con ngươi Tiết Giai Ny trừng lớn, hơi ngây dại.
Chẳng những anh không buông mình ra, còn… Hôn lại cô?
“Ưmh…” Cô không thuận theo mà giãy giụa, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ưmh ưhm”.
Sau vài giây, Quan Hạo Lê buông cô ra, chính anh cũng hơi sững sờ, sao lại
quỷ xui thần khiến hôn người phụ nữ dã man này? Huống chi trên người cô
còn tản ra mùi vị quái dị.
Anh nhất định là trúng tà!
“Bốp” một tiếng, Quan Hạo Lê không tin nổi che gò má mình, cô lại đánh mình?
“Đồ lưu manh! Khốn kiếp! Không ngờ anh lại là cầm thú mang mặt nạ bác sỹ! Tiết Giai Ny xấu hổ mắng.
Hai người cách sân tập cũng không phải rất xa, động tĩnh như thế đương
nhiên kéo tới một nhóm người vây xem, Tiết Giai Ny giận đến phổi muốn nổ tung, vái lạy ban tặng của người đàn ông cặn bã, về sau cô đừng nghĩ có ngày yên bình!
“Này! Phụ nữ dã man! Cô nói chút đạo lý có được
không? Chuyện vừa rồi là cô tự mình tiến gần lên trước, tôi vốn định
tránh né, kết quả không cẩn thận… Sao cô có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm
lên đầu một mình tôi?” Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Quan Hạo Lê bị người khác bạt tai, trong lòng khó tránh khỏi ức chế.
“Khốn kiếp! Anh đừng được tiện nghi còn ra vẻ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chính lòng dạ anh biết rõ!” Tiết Giai Ny mắng.
Quan Hạo Lê tức thì tức, nhưng vừa rồi đúng là mình bị ma quỷ ám ảnh hôn cô, cho nên anh đuối lý, cũng không cãi cọ thêm nữa.
Mắt thấy người vây xem chung quanh càng lúc càng nhiều, Tiết Giai Ny đẩy
anh ra chạy về ký túc xá, hôm nay thật mất mặt trước nhiều người, xem ra không tới ngày mai, sẽ truyền khắp trường học, đều do người đàn ông
thúi chết tiệt kia!
“Này! Cô tắm cần thời gian bao lâu? Thời gian của tôi rất quý giá.” Quan Hạo Lê gọi với theo bóng lưng cô.
Nếu không phải chung quanh có rất nhiều bạn học, Tiết
Giai Ny đảm bảo mình sẽ quay trở lại đạp anh mấy phát mạnh mẽ, quân tử
báo thù mười năm không muộn! ╭(╯ ╰)╮ Chờ coi!
Cát Xuyến đi tới bên cạnh Quan Hạo Lê, vòng tay ôm quyền nhìn anh, “Bác sỹ Quan, đầu óc của anh chẳng lẽ là bã đậu?”
Quan Hạo Lê hít vào một hơi thật sâu, hôm nay anh không tới đây để gây gổ.
“Có lời gì xin nói thẳng.”
“Anh cảm thấy trải qua chuyện vừa rồi, Giai Ny còn gặp anh sao?”
“Cô ấy đã đồng ý với tôi.”
“Kế hoạch biến hóa khôn lường, là một người đàn ông, anh không có cảm giác
hành động việc làm vừa rồi của mình quá hẹp hòi sao?” Cát Xuyến chép
miệng.
“Tôi hẹp hòi?” Quan Hạo Lê kinh ngạc chỉ bản thân.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy, anh ngược lại kiếm đủ mặt mũi, nhưng còn Giai Ny?”
“Là cô ấy không nói đạo lý trước…” Quan Hạo Lê nói được một nửa rồi im
miệng, Cát Xuyến phân tích không sai, chuyện đã phát triển thành như
vậy, cãi cọ có ý nghĩa gì?
“A, đàn ông rộng lượng chút tương đối đáng yêu, quá hẹp hòi chỉ chọc người ta ghét.”
Khóe miệng Quan Hạo Lê co giật mấy cái, rốt cuộc cô hạ thấp mình hay không hạ thấp mình?
“Tôi đi thẳng vào vấn đề đi, hôm nay tới đây chính là muốn biết chỗ của Chân Chân, hy vọng cô có thể nói cho tôi.”
Cát Xuyến khẽ liếc anh, “Không biết, cho dù tôi biết, tôi… Cũng không thể nói cho anh biết.”
“Bạn học Cát, tôi cảm thấy cô nên là người lý trí nhất giữa ba người, cặp vợ chồng trẻ bọn họ cãi nhau, làm bạn bè, chúng ta nên giúp bọn họ làm hòa mới đúng, mà không phải ngồi yên không để ý đến.” Quan Hạo Lê tận tình
khuyên nhủ.
“Không thèm nói thêm nửa cầu, đi thong thả, không
tiễn!” Cát Xuyến cười lạnh một tiếng, sải bước đi về khu ký túc xá, muốn moi vị trí của Chân Chân từ trong miệng của các cô, kiếp sau đi!
Quan Hạo Lê thất bại đấm sườn xe, ra quân bất lợi! Ngay cả hai nữ sinh nhỏ
cũng không giải quyết được, lần này trở về nhất định sẽ bị Nam Cung cười nhạo.
Tiết Giai Ny
ngồi trên giường càng nghĩ càng tức giận, giày xéo gấu bông Winnie the
Pooh, tưởng tượng nó thành Quan Hạo Lê kẻ khốn kiếp giết ngàn đao!
Cát Xuyến đẩy cửa đi vào vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ khổ đại cừu thâm *
của cô ấy, “Ôi! Tớ thương gấu bông, lông cũng bị cậu nhổ ra.”
(*) khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng
“Cát gia, tớ hận chết tên khốn Quan Hạo Lê kia! Tớ muốn quyết đấu với anh ta!” Cặp mắt Tiết Giai Ny phóng hỏa.
“Phụt! Cậu nói cái gì? Quyết đấu?” Cát Xuyến bị sặc thiếu chút nữa phun ngụm nước ra.
“Không sai.”
“Không phải hôm nay cậu đã thử qua? Bản lĩnh của anh ta sẽ không thua bởi cậu, lại nói sức lực nam nữ cách xa lớn, cậu sẽ chịu thiệt.” Cát Xuyến tốt
bụng khuyên nhủ.
“Tớ đương nhiên sẽ không chỉ so một thứ, ba ván thắng hai thì thắng.” Hình như Tiết Giai Ny quyết tâm giành lại khẩu khí này.
“Ngoa tử, nghe tớ, đừng xúc động.”
“Tớ không cam lòng!” Tính cô rất háo thắng, không chọc tới cô coi như thôi, chọc tới cô nóng nảy sẽ không quản được nhiều, cần phải giành lại khẩu
khí này.
“Được rồi, cậu nghĩ làm như thế nào?”
“Hạ chiến thứ!” Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi nói, cô không tin mình không thắng nổi lưu manh thối đó!
Cát Xuyến nhún nhún vai, cô biết Ngoa tử không phải người bộc phát, một khi bùng nổ sẽ cần tranh thắng thua, xem ra, Quan Hạo Lê thật sự chạm đến
ranh giới của cô ấy.
“So hạng mục gì?”
“Taekwondo, bắn súng và cưỡi ngựa.”
--_--
Mặt Cát Xuyến mấy vạch đen, run rẩy đôi môi, “Cậu chắc chắn?”
“Dĩ nhiên!” Tiết Giai Ny rất tự tin nhếch môi, ba hạng mục này đều là sở trường của cô.
“Ngoa tử, nghe chị khuyên một câu, Taekwondo thì thôi
đi, cậu đã giao thủ với người ta rồi, thắng bại đã phân, cần gì phải cầm trứng gà đi đập tảng đá? Không phải tự tìm không thoải mái sao? Hơn
nữa, thể lực của cậu cũng không bằng người ta.” Cát Xuyến thành tâm đề
nghị.
Tiết Giai Ny trầm mặc mấy giây, “Được rồi, hạng mục này tớ xác thực không nắm chắc chiến thắng.”
“Nếu muốn thắng, nhất định phải lấy ra bản lĩnh xuất chúng của mình.”
“Ừ, tớ biết.”
Sau suy nghĩ kỳ càng, cô quyết định đổi Taewondo thành… Cờ vây, đây là thứ
cô thề không bao giờ đụng tới nữa, nhưng hôm nay, lại không thể không
hồi tưởng lại.
Cờ vây, là sở thích chung của cô và a Duyệt, ba
năm cấp ba, hai người thường ở một chỗ tỷ thí với nhau, mỗi lần cô đều
ăn vạ để thắng anh, mà anh luôn cưng chiều cười cười, cố ý nhường cô.
Thật ra thì không phải tài nghệ chơi cờ của cô không tinh xảo, mà anh thật
lợi hại! Ở phương diện này, anh có thiên phú khác thường, gần như hiếm
có đối thủ.
Kể từ sau khi hai người chia tay, cô không chạm vào
cờ vây nữa, bởi vì nhìn thấy nó, sẽ dâng lên quá nhiều ký ức tốt đẹp,
đâm thật sâu vào trong lòng cô, để cho cô không cách nào hô hấp.
Khi còn bé, cha mẹ bận việc không rảnh quan tâm cô, để cô ở nhà ông ngoại,
ông ngoại là tư lệnh quân khu, về hưu ở nhà không có việc gì làm chỉ
thích cờ vây, cô từ nhỏ mưa dầm thấm đất, hơn nữa ông ngoại hết lòng
dạy, cũng coi như có chút thành tựu, anh có thể ngờ thiên ngoại hữu
thiên, cô bại bởi Quan Cảnh Duyệt.
Tiếp xúc với bắn súng là một
lần ngoài ý muốn, có một lần ông ngoại đi bãi bắn bia mang theo cô, khi
đó thuần túy chẳng qua cảm thấy chơi thật hay, bởi vì tuổi còn nhỏ, cô
chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, ngay cả tư cách sờ vào súng cũng không
có, sau khi lớn thêm một chút thì năn nỉ anh họ đưa cô đến bãi bắn bia
chơi, mải mê nô đùa chơi cũng ra hứng thú, nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm cô đều theo anh họ đi luyện súng, mặc dù không thể bắn trúng toàn vòng
mười, nhưng tỷ lệ chính xác gần như trên 80%, đã là thành tích tương đối khá.
Về cưỡi ngựa, đều do cha bồi dưỡng mà ra, ông đặc biệt
thích cưỡi ngựa, cho nên đứa trẻ nhà khác đến chủ nhật ra sân chơi, còn
cô bình thường đi trường đua ngựa.
Ba hạng mục này, cô đều biết từ khi còn nhỏ, vả lại vô cùng sở trường.
Quan Hạo Lê, anh chờ nhận thua đi! Cô nói trong lòng.
Buổi sáng hôm sau, Quan Hạo Lê còn đang trong giấc mộng đã nhận được tin
nhắn chiến thư của Tiết Giai Ny: Một tuần sau, so tài với tôi cờ vây,
bắn súng, cưỡi ngựa, ba ván thắng hai thì thắng, có dám không??
Quan Hạo Lê dụi dụi mắt, cho rằng mình nhìn hoa mắt, nhìn một lần nữa, không sai, là Tiết Giai Ny gửi tới, lơ đễnh vứt điện thoại sang bên cạnh,
tiếp tục ngủ.
Không bao lâu, điện thoại di động lại vang lên, anh chỉ có thể cầm lên: đồ nhát gan!
Thấy ba chữ này trong đầu anh lập tức hiện lên ánh mắt kiêu ngạo của Tiết
Giai Ny, ngón tay lướt nhanh, nhắn lại: Tôi khinh thường chấp nhặt với
cô!
Stop! Sợ cứ việc nói thẳng! Người bình thường đúng là không dám nhận thiếp khiêu chiến của tôi, tôi có thể hiểu.
Những lời này đả kích nghiêm trọng đến lòng tự ái của Quan Hạo Lê, tương
đương với việc mắng anh hèn nhát, đây là việc anh không thể nào tiếp
nhận được, ngay sau đó nhắn lại: Cô đã cố ý tìm tai vạ, vậy tôi không
khách khí!
Khóe môi Tiết Giai Ny chậm rãi nhếch lên, rốt cuộc ai ngược ai, còn chưa biết đâu!
Sau khi Quan Hạo Lê nhận chiến thư, hai người hẹn thời gian, ngồi xuống
thương lượng nơi đối mặt, bởi vì ba hạng mục này không thể tập trung
cùng một chỗ, cho nên phân ra tiến hành trong ba ngày, chỉ cần ai thắng
hai ván, chính là người thắng.
Về phần tiền đánh cuộc, hơi lớn.
“Nếu tôi thắng, anh phải thừa nhận không bằng tôi, vả lại làm người làm cho
tôi một tuần, bưng trà rót nước, chỉ cần tôi căn dặn, anh đều phải thi
hành vô điều kiện.” Tiết Giai Ny tràn đầy tự tin.
“Cô không cảm thấy yêu cầu của cô quá nhiều sao?” Quan Hạo Lê không vui liếc nhìn cô.
“Có chơi có chịu, anh sợ?” Tiết Giai Ny khiêu khích nhìn anh.
“Chuyện cười! Tôi sẽ sợ cô? Nếu tôi thắng, tôi cũng không có yêu cầu gì khác,
cô phải nói cho tôi biết chỗ của Lương Chân Chân.” Quan Hạo Lê vẫn không quên dặn dò của bạn tốt, ngay cả tiền đánh cuộc của mình cũng hy sinh.
“Đánh cuộc này không được! Đổi cái khác.” Tiết Giai Ny không đồng ý.
“Tại sao không được? Ban đầu người nào đó nói hay lắm, tiền đánh cuộc do
mình xác định, hạng mục trận đấu và quy tắc đều do cô đặt ra, chẳng lẽ
tiền đặt cuộc của tôi còn phải trưng cầu đồng ý của cô?” Quan Hạo Lê hỏi ngược lại.
Tiết Giai Ny tự biết anh nói rất đúng, nhưng cô đã
đồng ý với Chân Chân rồi, tuyệt đối không tiết lộ hành tung của cậu ấy
với bất kỳ ai, kể cả mẹ Diệp.
“Đây là đánh cuộc giữa tôi với anh, tôi không hy vọng liên lụy đến người khác, Chân Chân là bạn tốt của
tôi, tôi tuyệt đối không bán đứng cô ấy, anh chết ý nghĩ này đi!”
Quan Hạo Lê liếc nhìn cô, không nhìn ra cô gái này còn rất trọng nghĩa khí,
đột nhiên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, khóe môi không tự chủ nâng lên
một nụ cười xấu xa, “Nếu như vậy, tiền đánh cuộc của tôi: tình một đêm.”
“Không được!” Tiết Giai Ny không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, lưu manh thối này! Không biết trong đầu suy nghĩ lung tung gì cả ngày!
“Cái gì cũng không được? Cô sợ thua cứ việc nói thẳng, dù sao quy củ đều do cô
quyết định, chút can đảm này cũng không có còn dám hạ chiến thư với
tôi?” Quan Hạo Lê hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua vẻ khinh
thường.
Tiết Giai Ny bị giọng nói cuồng vọng của anh kích thích,
anh nói không sai, hạng mục tranh tài và quy tắc đều do mình đặt ra, hơn nữa ba hạng mục này đều là hạng mục cô am hiểu nhất, nhất định sẽ
thắng!
“Hừ! Anh nhất định sẽ thua rất thảm!” Cô lườm anh, cô sẽ
không cho anh cơ hội thắng mình, cho nên tiền đánh cuộc của anh hoàn
toàn không có cơ hội thành sự thật.
“Thật sao? Vậy thì mỏi mắt chờ mong.” Khóe môi Quan Hạo Lê nhếch lên đường cong duyên dáng, tiêu sái xoay người rời đi.
Lưu manh thối! Chờ coi, tôi nhất định sẽ để cho anh thua tâm phục khẩu
phục, ngoan ngoãn nghe tôi sai bảo, xem tôi làm anh chết không! Tròng
mắt đen của Tiết Giai Ny khẽ híp, trong đầu đã nghĩ kế hoạch chỉnh
người.
Sau khi Quan Hạo Lê về nhà cũng không nhàn rỗi, anh nhận ra không phải Tiết Giai Ny tùy
tiện chọn ba hạng mục này, nếu không có niềm tin tuyệt đối, cô sẽ không
lộ ra nụ cười tự tin như vậy.
Nếu cô khinh miệt mình như thế, vậy thì sau trận đấu sẽ thấy rõ ràng chứ sao.
Đằng Cận Tư và Nam Cung Thần cũng biết chuyện anh và Tiết Giai Ny so tài,
hai người giúp anh tìm không ít tài liệu, biết người biết ta, mới trăm
trận trăm thắng chứ sao!
Chủ nhật, ba người tụ họp chung một chỗ, mỗi người chiếm lấy một ghế sa lon, trò chuyện đến xuất thần.
“Chậc chậc chậc! Thì gia bối cảnh của bạn học Tiết cường đại như thế, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cũng khó trách cô có tư tưởng dũng mãnh, bắn
súng và cưỡi ngựa đều là hạng mục đàn ông thích chơi, cô ấy lại cũng
thích, thật sự hoài nghi cô ấy có phải phụ nữ không.” Quan Hạo Lê lật
tài liệu trong tay thở dài.
“Đứa bé lớn lên từ nhỏ ở trong trụ sở quân đội, chơi những thứ này cũng không lạ.” Đằng Cận Tư rất bình tĩnh.
“Bác sỹ Quan, như vậy chẳng phải anh nhất định sẽ thua?” Nam Cung Thần lo lắng mở miệng.
“Tôi nói thằng nhóc cậu có thể đừng đề cao chí khí người khác, diệt uy phong của mình!” Quan Hạo Lê thiếu chút nữa ném chiếc gối sang.
“Cậu
cũng đừng quá dễ dàng, nếu Tiết Giai Ny dám hạ chiến thư, đã nói lên ba
hạng mục này đều là sở trường của cô ấy.” Đằng Cận Tư trầm ngâm nói.
Quan Hạo Lê khẽ nhấp một ngụm cà phê, trong con ngươi đen như mực lóng lánh ánh sao, vểnh môi, “Đấu với tôi, cô ấy còn non lắm.”