Đứng ở trên đỉnh núi
ngắm cảnh đêm, đó là một sự hưởng thụ tuyệt vời, giống như toàn bộ mọi
thứ đều nằm dưới chân bạn, nhà nhà mở đèn tựa như ánh sáng đom đóm, nhỏ
bé mà mơ hồ, gần như vậy lại xa thế kia.
Mọi người rối rít tìm
chỗ ngủ, hai ba người cùng nhau dựng chỗ ngủ, lần này người tới đều là
nam nữ độc thân, trải qua cả ngày tiếp xúc, có không ít người nhiệt tình can đảm ở chung một chỗ, những người còn sót lại cũng chỉ có thể cảm
thán: ông trời quá không ưu đãi mình!
Trên đường tới, vốn là Tiết Giai Ny đã hẹn với Diệp Đình – một nữ sinh khác cùng lớp ở chung một
chỗ, dù sao cũng là đi dã ngoại trên núi, có bạn sẽ khá hơn chút.
Trong lúc hai người chuẩn bị ngủ, điện thoại của Diệp Đình vang lên một
tiếng, sau khi cô mở ra xem thì mặt ửng đỏ, ngập ngừng nói: “Tiết Giai
Ny, mình. . . . . . Bạn trai mình chờ mình ở bên ngoài.”
“Cho
nên?” Tiết Giai Ny đang thay quần áo thì tay dừng một chút, ngạc nhiên
nhìn về phía cô, không dám tin lá gan của cô lớn như thế, mới quen biết
một ngày đã. . . . . .
Diệp Đình đỏ mặt giống như một trái táo,
”Bạn cũng biết đó, mình và anh ấy vừa gặp đã yêu, mình. . . . . . mình
rất thích anh ấy.”
Khóe miệng của Tiết Giai Ny co quắp hai cái, tối nay, thật sự là cơ hội tốt cho các cặp đôi.
“Sao bạn không nói với mình sớm một chút!” Cô phiền não nâng trán, nếu như
nói sớm một chút, cô vẫn có thể tìm bạn nữ khác, nhưng bây giờ mọi người đều đã đi ngủ rồi, cô phải làm thế nào đây?
“Thật xin lỗi mà! Lúc đầu mình cũng không có ý định này.” Mấy chữ cuối cùng Diệp Đình nói nhỏ đến mức như tiếng ruồi muỗi.
Chuyện đã vậy, không có cơ hội thay đổi.
Sau khi Diệp Đình rời đi, một mình Tiết Giai Ny nằm ở trong lều ngẩn người, không còn buồn ngủ, trên đỉnh núi gió rất lớn, nhánh cây bị thổi lào
xào, thường xuyên phát ra âm thanh “xào xạt”, làm cho cô rợn cả tóc gáy, trong đầu không tự chủ được tưởng tượng loài bò sát nào đó, vốn phía
dưới chỗ ngủ cũng không đủ kín đáo, rất có khả năng. . . . . .
Cô không dám nghĩ tiếp, hai cánh tay ôm đầu gối không ngừng phát run, có
chút luống cuống, đêm dài đằng đẵng, không biết nên vượt qua thế nào.
Hết cách rồi, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động ta bấm, nhờ vào đó dời
đi sự chú ý của mình, nhưng trong lòng thủy chung vẫn có ám ảnh, kéo
danh bạ lên xuống, người có thể giúp cô đều cách xa nơi này trăm dặm
thậm chí ngàn dậm, hơn nửa đêm, còn ở trên đỉnh núi, hoàn toàn không thể tới giải cứu cô.
Khi thấy ba chữ “Lưu manh thúi” thì trong lòng
dâng lên một tia hi vọng, có thể theo tức khi dễ mình, nói không chừng
bây giờ người ta đang ôm một người đẹp. . . . . . nào đó, làm sao có
thời gian quan tâm mình?
Bên trong túp lều nho nhỏ, nhất thời tràn ngập lên vị chua, mà người nào đó, còn chưa ý thức được.
Căn cứ vào nhân tố lo sợ trong lòng, sau mấy giây do dự cô vẫn gửi : đã ngủ chưa?
Sau khi gửi một hồi lâu vẫn không thấy trả lời, trong lòng cô cực hận mình, hận không thể rút tin nhắn lại, trong lúc cô đang xấu hổ không dứt,
điện thoại di động vang lên.
Cô cầm lên vừa nhìn, là tin nhắn của Quan Hạo Lê, vội vàng mở ra: vốn đã ngủ thiếp đi, kết quả bị tin nhắn
của cô đánh thức, không phải là em gái Tiết tịch mịch cô đơn, muốn tìm
một người nói chuyện phiếm chứ?
Cách nói giỡn trước sau như một
của Quan Hạo Lê, Tiết Giai Ny càng thêm tức giận, lập tức trả lời: ai
nói tôi tịch mịch cô đơn! Tôi chỉ có lòng tốt hỏi thăm vết thương trên
đùi anh có nặng lắm không, lòng tốt lại bị coi là gan lừa!
Đương nhiên là nặng, đến bây giờ cũng còn đau, ngủ cũng chỉ có thể nghiêng người ngủ.
Bớt gạt người đi! Độ tin cậy trong lời nói của anh bằng không. Tiết Giai Ny nhanh chóng trả lời.
Lừa cô là chó nhỏ, không tin có thể đích thân tới kiểm tra.
Tin lời nói của anh mới là ngu ngốc!
Không có tin nhắn trả lời lại, cô cắn môi có chút hơi cáu, nhất định là anh ta cố ý đùa giỡn mình!
Hai phút sau, điện thoại di động vang lên.
Cô ra ngoài.
Ba chữ đơn giản, khiến Tiết Giai Ny có chút kinh ngạc, đi ra ngoài làm gì? Mặc dù đầy hoài nghi, cô vẫn mặc quần áo tử tế kéo dây kéo lều xuống,
phát hiện Quan Hạo Lê đang ở trước mắt, kinh ngạc há to mồm.
“Sao anh lại tới đây?”
“Nếu như không phải là sợ, hơn nửa đêm cô sẽ nhắn tin cho tôi sao?” Quan Hạo Lê nói một câu đâm trúng tiếng lòng cô.
“Tôi. . . . . . Tôi không có. . . . . .” Tiết Giai Ny bĩu môi, đúng là vẫn không nói gì, nhưng nơi nào đó trong lòng thấy ấm áp.
“Tìm chỗ nào đó ngồi một chút?” Quan Hạo Lê biết cô chắc chắn sẽ không mời
mình vào trong lều của mình ngồi, cho nên rất tự giác mở miệng.
“Ừa.” Tiết Giai Ny gật đầu một cái, mặc dù bên ngoài rất tối, nhưng cô cũng
không có can đảm để cho Quan Hạo Lê vào lều của mình, nếu như bị người
khác nhìn thấy, sẽ gây ra hiểu lầm lớn!
Cho nên biện pháp tốt
nhất chính là tìm chỗ nào đó, có thể là do có anh bên cạnh, trong lòng
cô ổn định rất nhiều, không sợ giống như vừa rồi vậy.
Hai người tìm chỗ có thể ngắm nhìn mặt trời mọc ngồi xuống, chuẩn bị chờ đợi suốt đêm.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều sao như vậy, sáng chói mắt, giống như
đang ở trên đỉnh đầu của tôi.” Tiết Giai Ny mừng rỡ nhìn bầu trời đêm.
“Tôi đã từng thấy qua cái đẹp hơn.” Quan Hạo Lê từ từ nói.
Nếu là lúc trước, Tiết Giai Ny khẳng định rằng anh đang lừa dối mình, nhưng kể từ sau khi biết anh từng đi qua rừng rậm nguyên thủy ở Châu Phi và
núi tuyết, tất cả đều trở nên có thể tin rồi.
“Anh đã đi qua những nơi nào?” Cô tò mò hỏi.
“À, rất nhiều, ngay cả chính tôi cũng không nhớ rõ. . . . . .”
Dưới bóng đêm yên tĩnh, hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện những
việc mình đã trải qua, giống như kể chuyện xưa, cả hai cũng không buồn
ngủ lắm, cho đến phía chân trời đen như mực lặng lẽ xuất hiện một tia
ánh sáng, Tiết Giai Ny mới cảm thấy bối rối.
Quan Hạo Lê liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang gật đầu như gà mổ thóc, khóe miệng mang
chút ý cười, đưa tay đặt đầu của cô lên trên vai của mình, hít một hơi
thật sâu, tối nay nhất định là anh trúng tà! Vốn đang ngủ ngon giấc, kết quả sau khi nhìn thấy tin nhắn của cô thì không còn buồn ngủ.
Tiết Giai Ny mơ màng tựa vào trên vai anh ngủ thiếp đi, ngủ rất yên ổn, hoàn toàn quên mất sợ.
Khi phía chân trời từ từ xuất hiện màu da cam sáng mờ thì Quan Hạo Lê lay người bên cạnh đang ngủ say, “Mặt trời mọc.”
“Ưmh. . . . . .” Tiết Giai Ny vuốt mắt nhìn về phía trước, trong nháy mắt
ngây dại, bầu trời rạng sáng tờ mờ hiện lên màu xanh da trời, giống như
những tia sáng kỳ dị, xua tan cơn buồn ngủ.
Đỏ, đây là lần đầu
tiên cô nhìn thấy màu đỏ đẹp đến thế, trong một nháy như quả cầu lửa bay lên không, cảnh vật biến hóa khôn lường, phóng xuống hàng trăm tia
sáng, rung động long người!
“Có máy ảnh không?” Cô đột nhiên hỏi.
“Ở trong túi hành lý, bây giờ lấy không kịp nữa rồi, cảnh sắc nguy nga
tráng lệ như vậy thích hợp ghi ở trong lòng hơn, cho dù chụp được cũng
rất khó giữ được khoảnh khắc tuyệt đẹp như thế.” Quan Hạo lê trả lời.
“Thật là đẹp!” Tiết Giai Ny nói ra lời tận đáy lòng, lấy điện thoại di động
từ trong túi ra, muốn giữ lại cảnh đẹp này, nhưng đúng là chụp không
được đẹp như cảnh thật.
Xung quanh chợt dâng lên không ít tiếng
hoan hô, thì ra cũng rất nhiều người đang chờ khoảng khắc này, ngắm mặt
trời mọc là một trong những mục đích của buổi cắm trại này.
Tiết
Giai Ny đột nhiên ý thức được tối hôm qua mình trò chuyện một chút liền
ngủ mất, hình như là. . . . . . Tựa vào trên vai người nào đó, trong
nháy mắt trên mặt xuất hiện một đám mây hồng, cô buồn bực, vậy là mình
đã tin tưởng Quan Hạo Lê như thế rồi sao?
Sau khi ngắm mặt trời
mọc trở về, Diệp Đình mang theo vẻ mặt mập mờ chạy đến bên người cô, nho nhỏ nói thầm: “Bạn và bác sĩ Quan ở cùng một buổi tối?”
“Không phải như bạn nghĩ!” Tiết Giai Ny cáu giận.
“Làm sao bạn biết mình nghĩ cái gì?” Diệp Đình cười hì hì nhìn cô.
“Là bạn bỏ mình đi tìm bạn trai trước, bây giờ quay lại cười mình?” Tiết Giai Ny hừ nói.
“Mình đây là tạo cơ hội cho hai người, nếu như mình không rời đi, hai người cũng không thể. . . . . .”
“Bạn càng nói càng xa! Hôm qua mình nói chuyện phiếm với anh ta thôi.” Tiết Giai Ny đoạt lấy lời của cô.
“Trò chuyện cả đêm sao?” Hình như Diệp Đình không tin tưởng lắm.
“Dĩ nhiên!” Tiết Giai Ny tức giận trả lời.
“Không phải chứ? Mình vẫn rất coi trọng hai người, không ngờ tối hôm qua cơ hội tốt như vậy cũng. . . . . .”
“Bạn nói bậy coi chừng mình đánh bạn đấy!” Tiết Giai Ny giả bộ rất tức giận.
“Lần trước trong giờ thể dục, hai người các bạn hôn môi bọn mình đều thấy được!” Diệp Đình cười đến như tên trộm.
“Cái gì hôn môi! Đó chẳng qua là ngoài ý muốn!” Tiết Giai Ny vội vàng giải thích.
Diệp Đình cười đến giống như con mèo trộm cá, “Đó. . . . . . là ngoài ý
muốn? Nếu như là ngoài ý muốn hẳn rất mau sẽ tách ra? Nhưng hai người đã hôn cả một thời gian dài!”
Dừng một chút, “Còn nữa, chiều hôm
qua hai người ở trong rừng cây nhỏ lâu như vậy, thật chỉ là hái trái cây sao? Chân của anh ta bị sao vậy? (* __ *) hì hì. . . . . .”
Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi, “Diệp Đình!”