Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 24: Q.1 - Chương 24






Khi thấy rõ người tới thì Tiết Giai Ny rất kinh ngạc, không thể tin lại gặp được Quan Hạo Lê ở đây, trên cánh tay anh còn ôm một người đẹp xinh đẹp quyến rũ.

Nhìn hành động thân mật của hai người, nhất thời trong lòng cô dâng lên một cảm giác không nói nên lời, làm cho cô rất không thoải mái, cắn môi, bắt buộc mình không nghĩ tới nữa, anh vốn là một hoa hoa công tử trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nới, đổi bạn gái giống như thay quần áo, không có chút liên quan gì tới mình!

Mắt thấy hai người càng đi càng gần, cô muốn kéo Lôi Tử quay đầu, chạm mặt sẽ lúng túng!

Quan Hạo Lê càng nhìn nam sinh bên cạnh Tiết Giai Ny càng thấy quen mặt, không sai! Chính là người anh đã gặp ở trước cửa KTV, cậu ta thân mật vuốt ve tóc của cô, nếu không phải quan hệ người yêu, tối Giáng Sinh sẽ đi tản bộ riêng với nhau ở quảng trường sao?

“Ôi! Thật là khéo! Em gái Tiết đang đón lễ Giáng Sinh với bạn trai sao?” Quan Hạo Lê híp mắt, cường điệu hai chữ “Bạn trai”, muốn nhìn thử phản ứng của Tiết Giai Ny.

Cuộc sống chính là như vậy, bạn càng không hy vọng xảy ra, nó cố tình sẽ xảy ra.

“Mọi người cũng vậy, Quan thiếu hiếm khi có hứng thú đi dạo với bạn gái mới, tôi không làm phiền.” Tiết Giai Ny không giải thích, ngược lại không chịu yếu thế trả lời, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Bạn gái mới“.

Tiêu Mạt hơi mê mang chớp con ngươi màu xanh lam, lúc chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, từ nhỏ cô lớn lên ở nước ngoài, nhưng lại rất hiểu chuyện, ngay sau đó hiểu được là chuyện gì xảy ra, rất biết điều im miệng, nhưng cơ thể lại càng sát lại gần Quan Hạo Lê hơn, cố ý làm ra một bộ dáng thân mật.

“Anh Hạo, ở đây không có gì vui, chúng ta đi qua bên kia đi?” Cô cố ý làm nũng, mắt màu xanh lam lưu chuyển, lúc thì nhìn anh họ ở bên cạnh, lúc thì nhìn Tiết Giai Ny ớ phía đối diện, không biết đang suy tính gì.

Khuôn mặt của Quan Hạo Lê đầy vạch đen, con tiểu quỷ này, đúng là gây thêm phiền phức cho anh!

“Giai Ny, bên kia có rất nhiều người đốt pháo, đi xem một chút không?” Giọng nói của Lôi Thạc minh dịu dàng, trong mắt không giấu được tình cảm nồng đậm.

“Ừ.” Tiết Giai Ny gật đầu một cái, rời đi cùng Lôi Thạc Minh, không nhìn tới Quan Hạo Lê.

Đợi sau khi bọn họ đi xa, Tiêu Mạt liền hỏi, “Anh Hạo, anh thích cô gái kia sao?”

“Con nhóc này! Vừa rồi em cố ý hả?” Quan Hạo Lê nổi giận, anh rất muốn quan hệ của chàng trai kia với Tiết Giai Ny!

“Hì hì. . . . . . Bị anh phát hiện rồi.” Tiêu Mạt cười đến vô tội, “Nhưng em làm vậy là vì giúp anh!”

“Giúp anh? Em không hại anh thì anh đã cám ơn trời đất.”

“Anh Hạo, mặc dù được công nhận là thánh yêu, nhưng em hiểu rõ suy nghĩ của con gái hơn anh, chị vừa rồi không giống những cô anh đã quen trước đây, nghe giọng nói chuyện của chị ấy là biết chị ấy hơi ghen, đã như vậy, sao không tương kế tựu kế đây?” Tiêu Mạt dí dỏm trừng hai mắt.

“Ghen?” Quan Hạo Lê giật giật khóe miệng, Tiết Giai Ny ghen vì anh?

“Đúng vậy! Giống như quan hệ của hai người, nếu thích thì phải xuống nước, bằng không sẽ tiến triển chậm!” Tiêu Mạt cười nham nhở.

Quan Hạo Lê gõ cái trán của cô một cái, “Quỷ tinh linh! Coi như em nói có lý.”

“Cái này là sự thật?”

“Nói thật cho anh, có phải ở trường rất nhiều chàg trai theo đuổi em hay không? Có lén hẹn hò với bọn họ hay không?”

“Trời ơi! Dáng vẻ cằn nhằn của anh càng lúc càng giống mẹ em rồi !” Tiêu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Anh có thể giúp em giữ bí mật, bảo đảm không nói cho dì và dượng biết.” Quan Hạo Lê giơ tay lên thề.

“Hừ! Em là con gái ngoan ngoãn của cha mẹ, sẽ không giấu họ quen bạn trai !”

“Thật sao?” Quan Hạo Lê tỏ vẻ không tin.

Tiêu Mạt giận trừng mắt liếc anh một cái, nhảy nhót chạy về phía trước, “Không tin thì thôi!”

Quan Hạo Lê lắc đầu một cái, miệng của con bé này thật là kín, không chịu tiết lộ một chút gì.

Có điều, Tiết Giai Ny ghen sao? Chàng trai bên cạnh cô là ai? Trong lòng đầy hoài nghi, nhưng không có ai giải đáp.

*****

Trên đường trở về kí túc xá, Lôi Thạc Minh nhịn thật lâu, vẫn không nhịn được, “Giai Ny, người đàn ông vừa rồi, hai người quen thân lắm à?”

“Không quen.” Tiết Giai Ny trả lời không thèm suy nghĩ.

Lôi Thạc Minh há miệng, muốn nói gì đó nhưng không biết nói gì cho thích hợp, trong lòng anh có một dự cảm xấu, Giai Ny đang dần dần cách xa mình.

Trước kia cô không thuộc về mình, hiện tại không thuộc về mình, tương lai, cũng sẽ không thuộc về mình sao?

Thật ra thì, ngay từ đêm đó anh đã hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.

“Anh ta không thích hợp với em.” Lôi Thạc Minh chợt mở miệng.

Tiết Giai Ny nhìn anh một cái, không có trực tiếp trả lời câu nói của anh, “Thời gian cũng không còn sớm, anh đi về đi.”

“Giai Ny, anh. . . . . .”

“Lôi Tử, chuyện tình cảm, tự em có chừng mực, anh hãy yên tâm đi, em có bạn trai nhất định sẽ nói cho anh biết đầu tiên.” Tiết Giai Ny cười yếu ớt.

Lôi Thạc Minh gian nan há mồm, “Được. . . . . .” Lời còn lại rốt cuộc cũng không nói ra miệng.

Anh tình nguyện vĩnh viễn cũng không muốn biết cô có bạn trai, như vậy, liền có thể tiếp tục mê hoặc bản thân, sẽ không hết hi vọng.

“Giai Ny!”

Đột nhiên, một giọng nữ phá vỡ không khí lúng túng giữa bọn họ, ngay sau đó chính là một bóng người màu đỏ rực lấn tới.

“Anh là?” Trong mắt Cát Xuyến lóng lánh tia sáng khác thường, nhìn chằm chằm Lôi Thạc Minh không chớp mắt.

“Cát gia, biết dè dặt là gì không? Chú ý hình tượng một chút! Đây là anh em chơi chung với mình từ nhỏ tới lớn, Lôi Thạc Minh, hôm nay có thời gian tới trường học thăm mình.” Tiết Giai Ny khẳng định Cát Xuyến nghĩ sai.

“Ồ! Thì ra hai ngươi là thanh mai trúc mã!” Vẻ mặt của Cát Xuyến khoa trương.

“Xin chào, rất hân hạnh được gặp cô.” Lôi Thạc Minh khiêm tốn đưa tay ra, cô gái này khá hấp tấp, rất thẳng thắn!

“Tôi tên là Cát Xuyến, rất vui được biết anh!”

“Được rồi! Hai người đừng ra vẻ nữa, Lôi Tử, anh về sớm đi.”

Bởi vì có Cát Xuyến ở bên cạnh, Tiết Giai Ny tự nhiên lại, trong lời nói cũng chỉ lộ ra sự quan tâm với bạn thân, không có chỗ không ổn.

“Ngủ sớm một chút, anh về đây.” Lôi Thạc Mình vẫn dịu dàng như cũ.

“Anh đẹp trai, sau này nhớ thường tới chơi đó!” Cát Xuyến cười híp mắt vẫy tay.

Đột nhiên tâm trạng của Lôi Thạc Minh rất tốt, cười xoay người rời đi.

Trở lại kí túc xá, Cát Xuyến liền kéo Tiết Giai Ny hỏi lung tung này kia, ”Mới vừa rồi là tình huống gì vậy? Còn nói về kí túc xá xem phim một mình? Ha ha. . . . . .”

“Mình vốn định về xem ti vi, nhưng Lôi Tử nói ở dưới lầu chờ mình, không có cách nào chỉ có thể đi xuống.” Tiết Giai Ny thở dài nói.

“Đúng là thanh mai trúc mã có khác!” Cát Xuyến nói ẩn dụ.

“Bạn đừng nghĩ lung tung có được hay không! Mình với anh ấy chỉ là bạn thân, trước kia không thể nào, hiện tại không thể nào, về sau cũng không thể.” Tiết Giai Ny rất thẳng thừng ngăn Cát Xuyến tưởng tượng.

“Mình thấy anh ta có ý với bạn.” Cát Xuyến nói trúng..

“Đây cũng là chỗ làm mình phiền não, chính là bởi vì không thể tiếp nhận tình cảm của anh ấy, cho nên rất hi vọng anh ấy sớm ngày gặp được cô gái trong đời mình, haizzz. . . . . .” Tiết Giai Ny nhíu mày.

“Hỏi thế gian tình là gì, mà làm cho con người ta đau khổ! Bi kịch lớn nhất trên đời chính là mình yêu người không mình, người mình không yêu lại yêu mình.”

Tiết Giai Ny liếc cô một cái, “Tắm rồi ngủ đi.”

Vì bạn tốt.”Giai Ny, mình sợ nói một câu làm bạn không vui, nếu bên cạnh bạn có một người yêu bạn đối xử tốt với bạn, tại sao không thể cân nhắc đây?”

“Cũng rất nhiều người đã hỏi mình vấn đề này, nhưng không có cảm giác chính là không có cảm giác, giống như mua một đôi giày, trong cửa hàng rất nhiều kiểu dáng, nhưng vừa chân lại thoải mái thì rất ít, tình cảm không phải là như vậy sao?”

Dừng một chút, Tiết Giai Ny tiếp tục nói: “Nếu như quả thật muốn có liền, mình có thể đến với bất cứ ai, thế nhưng như vậy tất nhiên mình sẽ không vui vẻ, đối với tình yêu, mình thủy chung chỉ muốn tìm được cái xương sườn thuộc về mình, người khác không thể thay thế.”

Sau một hồi yên lặng, Cát Xuyến cầm tay của cô, “Mình chỉ nói ra suy nghĩ của bản thân, cụ thể làm sao, vẫn do bạn quyết định, thoáng một cái lại qua một năm, hi vọng sang năm, sẽ là một khởi đầu tốt đẹp.”

“Ừ.” Tiết Giai Ny cười một tiếng.

Nằm ở trên giường, trong đầu cô nhớ lại rất nhiều chuyện, sang năm, đối với cô mà nói vẫn chỉ là ẩn số, xảy ra chuyện gì và xuất hiện những ai, cô không có cách nào mà đoán trước.

Bỗng dưng, trong đầu thoáng qua bóng dáng của Quan Hạo Lê, lập tức khinh bỉ bản thân, lần trước cắm trại chỉ là ngoài ý muốn, mày đừng tự mình đa tình nữa! Người ta không phải là vì mày! Anh ta tốt hơn nữa cũng không bỏ được bản tính lăng nhăng.

Hơn nữa, không cùng một loại người với mày!

Có vài người, nhất định chỉ có thể là khách qua đường trong sinh mệnh của mày, tới vô ảnh đi vô tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.