Khi hai người đang
lôi kéo, Quan Hạo Lê đột nhiên kêu đau thành tiếng, Tiết Giai Ny bị sợ
đến không dám lộn xộn nữa, cho rằng mình vướng vào dây truyền dịch của
anh, luôn miệng hỏi: “Không sao chứ?”
“Có chuyện.” Anh lầm bầm trả lời, giống như rất đau.
“Tôi xem một chút.” Không lời nào có thể miêu tả được tình cảm quan tâm của Tiết Giai Ny.
Trong mắt Quan Hạo Lê thoáng hiện lên nụ cười đắc ý, “Em nhốt trái tim anh.”
Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, ngay sau đó Tiết Giai Ny ý thức được anh cố ý đùa mình, không khỏi hơi tức giận, ngay sau đó giùng
giằng muốn ngồi dậy, lần này thật sự đụng phải chỗ cắm kim truyền của
anh, đau đến anh nhe răng nhếch miệng.
“Anh cho rằng tôi sẽ ngã
hai lần cùng một chỗ sao?” Tiết Giai Ny hừ một tiếng, nhưng lúc đứng lên phát hiện khác thường, thì ra lần này người nào đó không lừa cô.
“Hòm thuốc trong hộc tủ bên cạnh TV, cầm tới đây giúp anh.” Quan Hạo Lê nhịn đau chuẩn bị rút kim ra.
Cho dù không phải cô tạo thành, nhưng cô cũng không thoát khỏi liên quan,
cô chỉ có thể chấp nhận đi lấy hòm thuốc, xử lý vết thương giúp anh.
Làm xong, cháo cũng chín không sai biệt lắm, Quan Hạo Lê trăm lần không
muốn uống cháo, vẻ mặt buồn bã tới cực điểm, “Vài ngày chưa ăn đồ gì,
miệng không có mùi vị gì cả, phát ngấy, mình thật đáng thương!”
Vừa nói còn làm ra vẻ khổ sở, Tiết Giai Ny ngồi đối diện anh cũng không
nhìn nỏi, thật ra thì cô cũng không thích uống cháo trắng, nhưng nhà anh không có nguyên liệu nấu ăn!
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô chỉ có thể để muỗng xuống.
“Em làm cơm cho anh ăn.” Quan Hạo Lê làm tính toán nhỏ nhặt trong lòng.
“Chẳng lẽ anh không biết trong nhà anh trừ gạo ra không có gì cả sao?” Tiết Giai Ny bất đắc dĩ nhìn anh.
“Chung cư gần đây có siêu thị, bây giờ vẫn còn kịp.”
Tiết Giai Ny liếc nhìn anh, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh đã biết mấy ngày
nay không ăn cơm, nhà trọ này không có chút nhân khí nào? Vắng lạnh chết rồi.
“Nếu như vậy, chúng ta ra ngoài ăn.” Cô nghĩ mua đồ bên ngoài về làm còn không bằng ra ngoài ăn cho tiện.
“Đồ phía ngoài không phải chất béo quá nhiều chính là hương vị quá nặng,
hơn nữa không có dinh dưỡng, thân thể anh bây giờ suy yếu, cần ăn đồ
sạch sẽ lại có dinh dưỡng.”
Quan Hạo Lê nghĩ trong lòng, như vậy
có lợi cho tăng tiến tình cảm giữa hai người, hơn nữa mua thức ăn nấu
cơm tương đối lâu, làm không tốt tối nay còn có thể thuyết phục Giai Ny
lưu lại, đây không thể nghi ngờ là kết quả hoàn mỹ nhất.
Tiết
Giai Ny thấy anh mở lớn hai mắt tội nghiệp nhìn mình, trong lòng không
khỏi mềm nhũn, được rồi, coi như cô làm người tốt đến cùng thôi.
Vì thế cầm áo khoác lên, “Chỉ một lần này, coi như phá lệ một lần!”
“Đi thôi.” Khóe môi Quan Hạo Lê khẽ nhếch lên, anh không trả lời trực tiếp
lời Tiết Giai Ny bởi vì anh vốn không cảm thấy đây chỉ vẻn vẹn có lần
thứ nhất.
Hai người mặc áo lông ra cửa, Quan Hạo Lê đang chuẩn
bị lái xe của mình, bị Tiết Giai Ny ngăn lại, “Anh là bệnh nhân, hôm nay tôi lái.”
Bảy rưỡi tối, chính là lúc cao điểm xe chạy ở mỗi
thành thị, tiếng người tiếng xe tiếng chó sủa hòa lại thành một, trên
lối đi bộ có thể tùy ý thấy được cặp chân và sinh vật bốn chân, đèn đỏ
cái này tiếp cái kia, người lái xe bị ngăn trên đường lớn khiêu chiến
kiên nhẫn, trơ mắt nhìn chó Samoyed * của nhà nào đó ngoắt đuôi sung
sướng chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn huênh hoang uốn éo cặp mông
trắng như tuyết vui vẻ sủa hai tiếng, thấy thế khiến dòng người đang kẹt xe càng cảm thấy ngột ngạt.
(*) Samoyed là một giống chó săn có
nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như
tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói là những đặc trưng
nổi bật của giống chó này. Samoyed có nghĩa là giống chó có khả năng tự
tìm ra thức ăn. Samoyed từng là chó kéo xe trượt tuyết trước khi trở
thành bạn dành cho giới thượng lưu và hợp thời trang như ngày nay, nó
cũng từng được những người thợ săn và đánh cá nuôi. Trang nhã và lanh
lợi, giống chó này ngày nay trở nên một trong những giống chó mốt nhất
của những người yêu chó và được gọi là Nàng Bạch tuyết của rừng Taiga
Đây là một giống chó rất siêng năng. Nó có thể sủa bất cứ lúc nào khi có
vật tiếp cận nó. Giống chó còn này rất thân thiện và nổi tiếng ham chơi. Chúng luôn vui mừng với tất cả mọi người, kể cả người lạ. Chính vì đặc
tính này nên chúng ít được sử dụng làm chó canh gác. (nguồn: Wikipedia)
Thời thế bây giờ, xe bốn bánh là kết quả của hiện đại hóa còn chạy trốn
không nhanh bằng con chó nhỏ, đây là chênh lệch tâm lý mức nào!
Tiết Giai Ny điều khiển xe Porche màu đỏ lửa của mình chậm rãi dừng hẳn,
lẳng lặng chờ đợi, trong lòng vô cùng buồn bực, cái gì mà chung cư gần
đây có siêu thị! Dọc đường đi chỉ thấy mấy siêu thị nhỏ, bên trong vốn
không có nửa cây rau củ, giờ đã đi đến đâu! Lãng phí thời gian!
Quan Hạo Lê ngồi bên cạnh ngược lại nhàn nhã thoải mái, thật ra thì chung cư gần đó quả thực có một siêu thị, chỉ tiếc không phải con đường này mà
thôi.
Dĩ nhiên, anh sẽ không nói cho Tiết Giai Ny, bởi vì, anh chính là cố ý.
“Anh chắc chắn không đi sai?” Tiết Giai Ny dằn lòng hỏi.
“Không có, anh nhớ là con đường này, rẽ thêm một chỗ ngoặt nữa là đến.” Quan Hạo Lê nhiệt tình sắp xếp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết Giai Ny buồn bực trong lòng, sớm biết xa như vậy thì không nên đồng ý
với anh, mua xong thức ăn còn phải làm cơm, cần phải làm tới lúc nào!
Cha mẹ biết cô không về nhà ăn cơm, còn cố ý dặn dò cô chăm sóc bệnh nhân
thật tốt, làm đồ ăn tốt hơn cho người ta, nếu không còn có thể gọi điện
thoại giúp đỡ tại chỗ, đây là thái độ cần có của người làm cha mẹ sao?
Hai mươi phút sau, thật vất vả mới tìm được một siêu thị gia đình lớn, Tiết Giai Ny đậu xe xong, hai người đi vào suýt nữa bị dòng người chen chúc
làm thất lạc.
“Sao mà nhiều người như vậy?” Quan Hạo Lê hơi nhíu mày, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh tới siêu thị.
“Sắp cuối năm, hơn nữa bây giờ là thời điểm quý báu, dĩ nhiên nhiều người.”
Tiết Giai Ny tức giận trả lời, sớm biết anh là thiếu gia cơm bưng tới há mồm áo tới vươn tay, nghe lời anh tới siêu thị mua đồ ăn đầu chính là
bị sắt đánh.
Bệnh của Quan Hạo Lê vốn chưa hoàn toàn tót, thấy
đám người đông nghẹt như dời núi lấp biển lấp đầy tất cả các góc như
thế, đầu lại đau, chuyện này...
“Có hướng dẫn mua hàng sao?” Anh không nhịn được bật thốt lên.
Mặt Tiết Giai Ny đen sì: “...”
Quan Hạo Lê cũng không phải ngu ngốc, vừa thấy phản ứng của Tiết Giai Ny lập tức biết mình hỏi sai rồi, ngay sau đó nhíu mày, “Em đã tới siêu thị?”
“Anh cho rằng tôi là người không màng sự đời sao?” Tiết Giai Ny lườm anh.
“Ờ thì...”
Theo ý anh, Tiết Giai Ny cũng xuất thân là đại tiểu thư, sẽ không tới chỗ
này, nhưng cô lại có thể biết nấu cơm, đã tới siêu thị cũng chẳng có gì
lạ.
Hai người đẩy xe đẩy xuyên qua đám người, một đường chen chúc cuối cùng tới quầy thực phầm.
Quan Hạo Lê xoay người nói với cô: “Muốn mua những gì?”
Trán Tiết Giai Ny đầy mồ hôi hột, bắt buộc mình bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ
cười về phía anh, “Anh là bệnh nhân, theo sở thích của anh là chính, anh thích ăn gì thì lấy cái đó.”
“Như vậy không tốt đâu.” Quan Hạo Lê lắc đầu, “Nên chọn thứ chúng ta đều thích.”
“Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi bản thân.” Tiết Giai Ny giựt giựt khóe miệng.
Hai người đứng trong siêu thị huyên náo chật chội, một bà lão trung niên ở bên trái từng bước tới không ngừng kêu: “Cải trắng này giá bao nhiêu?”
“Hả! Mười đồng một bó?” “Có rau hữu cơ rất giỏi sao? Không mua không
mua!”
Trên gáy Quan Hạo Lê treo ba đường vạch đen, siêu thị còn có thể như vậy sao?
Nhìn lại Tiết Giai Ny, cô đã nhanh chóng cầm rất nhiều rau dưa, xe đẩy siêu
thị đã đầy phân nửa, tất cả đều là chút cá chút thịt...
“Còn cần mua cái gì sao?” Quan Hạo Lê không biết một chữ về phòng bếp.
“Nhà anh có mấy thứ nước tương, dấm, bột ngọt, muối, dầu vừng sao?” Tiết Giai Ny vừa cầm nguyên liệu vừa hỏi.
“Ờ... Hình như không có.” Quan Hạo Lê nhíu mày suy nghĩ một chút, phát hiện
bất cứ thứ gì cũng không có, đồ trong phòng bếp nhà anh vốn do người
giúp việc mua.
Tiết Giai Ny biết hỏi anh cũng chỉ uổng công, dứt
khoát không hỏi, mua mỗi thứ một ít, tránh cho đến lúc nấu cơm không đầy đủ, phiền toái!
“Tiết Giai Ny.” Anh đột nhiên gọi cả tên họ cô.
“Hả? Sao vậy?” Cô chỉ cố xem nguyên liệu nấu ăn trên kệ hàng, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn anh một cái.
Anh chợt tiến sát gần bên cô, cúi người, dán sát môi cô dụ dỗ nói: “Đây là lần đầu tiên em cùng đàn ông đi dạo siêu thị?”
“Nhàm chán!” Tiết Giai Ny bĩu môi, giống như cảm thấy anh rất con nít.
Đang chuẩn bị nghiêng người lên trước, lại không ngờ anh đã sớm nhanh hơn một bước ôm eo cô, tăng sức, kéo cô về phía anh.
Cô nặn ra một câu cảnh cáo từ giữa kẽ răng: “Quan Hạo Lê! Đây là nơi công cộng! Anh định làm gì!”
“Ừ hử?” Rất không quan tâm hừ một tiếng, “Em cảm thấy thế nào?” Dáng vẻ không để vào mắt thái độ của bất kỳ ai...
“Đừng tưởng rằng anh ngã bệnh tôi không dám đánh anh!” Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi.
“Em không phải đối thủ của anh.” Quan Hạo Lê nói rất tự nhiên.
“Anh!” Khi Tiết Giai Ny đang tức giận, Quan Hạo Lê đúng lúc buông cô ra, sờ
mặt cô, khóe môi hơi vểnh lên, giống như cảm thán lầm bầm một câu, “Em
thật không đáng yêu.”
Ngốc hết biết! Anh khó có được hăng hái tán tỉnh cô như thế, cô lại một chút cũng không hiểu, đổi lại là những
người phụ nữ khá đã sớm nhiệt liệt phối hợp đáp lại.
Cố tình chỉ có cô, ngốc muốn chết.
Nhưng anh lại cực kỳ có hứng thú, quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Tiết Giai Ny yên lặng vẽ vòng vòng trong lòng cho anh: Đàn ông thúi không
biết điều! Tốt bụng chăm sóc anh lại còn nói mình không đáng yêu, người
nào đáng yêu anh tự đi tìm!
Tức chết cô!
“Nhưng anh lại cứ thích em như vậy.” Quan Hạo Lê đột nhiên lại gần bên tai cô, giọng nói khàn khàn hấp dẫn.