Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 3: Q.1 - Chương 3




“Người đẹp, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu?” Quan Hạo Lê trầm ngâm hồi lâu rồi nói.

Tiết Giai Ny lạnh lùng liếc nhìn anh, cô đã thấy quá nhiều phương thức tiếp cận như vậy, hoàn toàn không có ý tưởng gì mới.

“Ôi! Không nhìn ra anh còn biết phương thức này?” Cát Xuyến toét miệng quan sát anh.

“Bác sỹ Quan, cái này không giống phong cách của anh!” Nam Cung Thần cũng vẻ mặt kinh ngạc, anh không phải là ngày đầu tiên biết Quan Hạo Lê, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy đến gần phụ nữ, trong lòng khó tránh khỏi ngạc nhiên.

Quan Hạo Lê nhíu mày, trừng mắt liếc Nam Cung Thần, ý chỉ cậu nhiều lời!

Nam Cung Thần rất biết điều muốn mời Cát Xuyến ngồi xe anh, để cơ hội lại cho bạn tốt, cho dù nói thế nào, cô gái nhỏ nhìn qua cũng không tệ lắm, nếu như có thể túm lấy trái tim lăng nhăng, đương nhiên vô cùng tốt!

Cát Xuyến nháy mắt ra hiệu với bạn tốt, ý tứ rõ ràng: thử một chút, đàn ông thành thục ổn trọng! Vừa đúng người ta có ý tứ với cậu, nghề nghiệp là bác sỹ, cũng không tệ lắm!

Tiết Giai Ny chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt, Cát gia coi mình là hàng tích trữ sao? Muốn ra sức bán ra ngoài như vậy?

“Người đẹp Tiết, mời…” Quan Hạo Lê rất lịch sự làm động tác mời.

Dọc theo đường đi, Tiết Giai Ny vốn không nói chuyện, chỉ yên tĩnh nhìn tòa nhà dọc theo bên đường qua cửa sổ, cảm giác mẫn cảm của cô phát hiện người đàn ông bên cạnh liếc nhìn cô nhiều lần, đầu ngón tay xoắn chặt chung một chỗ, có chút không vui nhàn nhạt.

Người này xảy ra chuyện gì! Không lái xe cho tốt luôn liếc cô làm gì?

Đột nhiên đầu đường trước mặt có chiếc xe chạy ra, cô chỉ sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng mở miệng nhắc nhở người đàn ông nào đó, “Mời nhìn về phía trước chuyên tâm lái xe được không? Đừng dùng tính mạng của tôi để đùa giỡn!”

Khóe miệng Quan Hạo Lê treo một nụ cười hứng thú, “Người đẹp Tiết, kỹ thuật lái xe của anh, em tuyệt đối có thể yên tâm.”

“Tôi có tên.” Tiết Giai Ny tức giận nói.

“Em gái Giai Ny…” Anh còn chưa dứt lời đã gặp phải cái nhìn căm tức của Tiết Giai Ny.

“Vậy chỉ có thể gọi là Giai Ny rồi.” Quan Hạo Lê cố ý thở dài.

“Đừng gọi thân thiết như vậy, tôi và anh không quen.” Giọng Tiết Giai Ny rất cứng rắn, nghĩ thầm: Vừa rồi xem ra người này nhìn còn rất chững chạc, sao càng nhìn lại càng giống tên lưu manh?

Quan Hạo Lê cũng không tức giận, vẫn dáng vẻ cười hì hì như cũ, “Con người mà! Không phải từ không quen đến quen thuộc, cần có một quá trình quen biết!”

“Không thèm nói thêm nửa câu!” Tiết Giai Ny nghiêng người, không có ý định phản ứng lại anh ta nữa.

“Vậy anh hỏi một vấn đề cuối cùng, có phải em có một chị gái hay chị họ không? Dáng dấp giống em?” Quan Hạo Lê chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

“Rất xin lỗi cho anh biết, không có!”

Nói chuyện thất bại, Quan Hạo Lê mất hứng sờ lỗ mũi, trong lòng âm thầm nói: Chẳng lẽ bởi vì khuôn mặt cô quá phổ biến? Hoặc dung mạo của cô giống em gái một người bạn gái nào đó của mình? Cho nên mới cảm thấy cô rất quen mặt?

Thôi, không phải chỉ là một cô nhóc sao! Anh cần gì lãng phí nhiều ý định, qua tối nay bọn họ sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa, do mình suy nghĩ nhiều!

Tiết Giai Ny dĩ nhiên không biết ý tưởng của người đàn ông bên cạnh, mặc dù nhìn có vẻ tuấn tú đẹp trai, nhưng trên bản chất cũng chỉ là tên du côn lưu manh, cô cũng không có hứng thú gì!

Đối lập với bọn họ trầm mặc không nói, trên một chiếc xe khác tràn đầy tiếng nói tiếng cười, xem ra Cát Xuyến và Nam Cung Thần nói chuyện rất cởi mở.

“Thoạt nhìn hai người bọn họ rất xứng đôi.” Quan Hạo Lê đột nhiên nói một câu.

“Cát gia đã sớm là danh hoa có chủ, các anh muốn cũng không có cơ hội.” Tiết Giai Ny lạnh lùng thốt ra một câu.

Quan Hạo Lê quay đầu nhìn cô, “Vậy còn em?”

“Có liên quan gì đến anh sao?” Tiết Giai Ny hừ lạnh một tiếng, người này nói chuyện thật đáng ghét.!

Quan Hạo Lê đảo tròn mắt, xem ra người đẹp nhỏ bé bên cạnh này còn chưa có đối tượng, là đóa hồng có gai! Hoặc tầm mắt quá cao, hoặc chính là…

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Rất nhanh, xe đã đến bến tàu.

Tiết Giai Ny mở cửa xuống xe trước, ập vào mặt là gió biển mát mẻ, cô nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, mở mắt ra đã thấy du thuyền hào hoa to lớn, rực rỡ tráng lệ, chọn chỗ này làm nơi ăn cơm, lấy sao đầy trời làm đèn, biển rộng bát ngát làm bối cảnh, đúng là không phải lãng mạn bình thường.

Chỉ hy vọng Đằng Cận Tư là ông xã của Chân Chân, hai người có thể đầu bạc chẳng xa nhau, hạnh phúc mỹ mãn.

“Hâm mộ?” Quan Hạo Lê đột nhiên lại gần nói nhỏ bên tai cô.

“Hâm mộ cái đầu quỷ nhà anh!” Tiết Giai Ny hung hăng mắng anh một câu, sau đó cất bước đi về phía trước.

“Ặc…” Mặt Quan Hạo Lê đen sì.

“Sao? Vạ lây rồi hả?” Nam Cung Thần đi lên phía trước cười hả hê.

“Thằng nhóc cậu tốt nhất cầu nguyện đừng phạm tội trên tay tôi, nếu không… Hừ! Cho cậu dễ chịu!” Quan Hạo Lê hầm hừ uy hiếp.

Nam Cung Thần sửa sang lại cổ áo, sải bước đi về phía trước, lưu lại một mình Quan Hạo Lê đứng tại chỗ.

Cát Xuyến ôm cánh tay bạn tốt, lặng lẽ nói, “Như thế nào? Bác sỹ Quan đó cũng không tệ đúng không?”

“Như lưu manh.” Tiết Giai Ny đưa ra đánh giá trọng tâm.

“Không đến nỗi chứ! Tớ thấy anh ta rất giống công tử tao nhã!” Cát Xuyến cực kỳ kinh ngạc.

“Cậu bị mặt ngoài giả dối của anh ta che mắt.”

“Thật sao?” Cát Xuyến vẫn hơi không dám tin.

“Cậu phải tin tưởng ánh mắt của tớ, tối nay chúng ta tới đây để xem xét vị kia nhà Chân Chân, không liên quan gì đến hai người đàn ông này, vì vậy dừng lại được không?” Tiết Giai Ny ngăn cản Cát Xuyến tiếp tục hỏi.

“Được rồi.” Cát Xuyến chỉ có thể gật đầu, có một số việc, không thể gấp gáp được, phải từ từ.

Mới đi lên boong thuyền không tới mấy bước, đã nghe giọng nói hài hước của Quan Hạo Lê vang lên, “Chậc! Thì ra hai người ở trên đây diễn RMS Titanic!”

Họ nghe vậy nhìn sang, phía trước cách đó không xa có một đôi nam nữ ôm chặt nhau hôn mãnh liệt, lãng mạn triền miên, không phải Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân thì là ai?

“Buông em ra!” Lương Chân Chân lập tức tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy người đàn ông siết chặt lấy cô không buông.

Đằng Cận Tư bất đắc dĩ chỉ đành lưu luyến rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn thơm ngọt của người phụ nữ trong ngực, mặt lạnh quét về phía bốn người đứng xa xa, khí lạnh “Vèo vèo vèo” bắn tới, Lê tử và Nam Cung đúng là quá sát phong cảnh, cắt đứt thời gian êm đẹp triền miên của anh!

“Tôi nói này a Tư, cậu không cần dùng ánh mắt như giết người kia nhìn chằm chằm người ta có được không? Nơi này ở ngoài trời, cậu lại không dán bảng ‘người rảnh rỗi chớ quấy rầy’ trên thuyền, ai biết hai người đang diễn ảnh cấm này đâu!” Quan Hạo Lê cố ý tỏ vẻ tôi thật sợ hãi, trong mắt lóe ra ý cười.

“Nói nhảm!” Tròng mắt đen lạnh thấu xương của Đằng Cận Tư quét về phía anh, không vui nhếch môi.

Tiết Giai Ny không nhịn được “Phì!” một tiếng bật cười, năng lực giết người trong nháy mắt của Đằng thiếu đúng là không phải mạnh bình thường, rất kinh điển! Đáng giá học tập.

Quan Hạo Lê đứng bên cạnh nghe được tiếng cười của cô, không khỏi bĩu môi, rất tự giác bớt phóng túng đi, nếu người đẹp bên cạnh vui vẻ, anh vẫn nên giữ cho mình chút cảm giác thần bí đi, lộ ra quá nhiều cũng không phải lựa chọn tốt cho mình, bình tĩnh, bình tĩnh.

“Cậu chủ, bây giờ ăn cơm hay… Sau đó?” Nam Cung Thần kịp thời giải vây.

“Bụng em đói.” Lương Chân Chân chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh lúng túng này, nhỏ giọng lầu bầu, âm thanh chỉ vẻn vẹn cho một mình Đằng Cận Tư nghe thấy.

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Cung Thần, “Bây giờ.”

Vì vậy, mọi người đi về phía bàn ăn ngoài trời đã bố trí tốt, Cát Xuyến chọc Tiết Giai Ny, ghé sát lỗ tai nói nhỏ: “Đằng Cận Tư rất cưng chiều Chân phi rồi, có đôi lời nói thật hay, thép trăm luyện cũng hóa thành ngón tay mềm nhìn hai người thì biết.”

“Đừng ăn trong chén xem trong nồi! Đỗ Tri Hàng nhà cậu cũng coi cậu như tâm can bảo bối mà cưng chiều.” Tiết Giai Ny liếc xéo cô.

“Ước ao ghen tỵ à?” Cát Xuyến nhếch mày cười đến hài lòng.

“Cậu có Quách Tĩnh, tớ cũng sẽ tìm được Dương Quá thuộc về mình, hài lòng cái gì?” Tiết Giai Ny giận liếc cô.

“Đúng đúng đúng ! Tiết cô nương của chúng ta xinh đẹp trang nhã người gặp người thích sao sẽ băn khoăn vì đàn ông chứ?” Cát Xuyến nhỏ giọng chế nhạo.

“Tìm chết hả!” Tiết Giai Ny giận đến vung tới một quyền.

“Khụ… Hai người đẹp, nên ăn cơm.” Nam Cung Thần ho nhẹ một tiếng.

“Giai Ny, Cát gia, anh ấy chính là Đằng Cận Tư.” Lương Chân Chân hơi e lệ giới thiệu với các bạn tốt, hai gò má ửng hồng như máu, xinh đẹp đoạt người.

“Tôi mặc kệ anh là thân phận gì, nếu Chân Chân cùng với anh, vậy anh phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy, nếu không, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Tiết Giai Ny chăm chú nhìn anh.

“Giai Ny nói đúng, chúng tôi phận phụ nữ cũng không phải dễ bắt nạt, anh không thể để Chân phi chịu tí xíu uất ức nào!” Cát Xuyến tiếp lời.

Quan Hạo Lê đứng bên cạnh vẫn ung dung xem cuộc vui, không ngờ hai người phụ nữ này có chút cam đảm, còn dám nói chuyện như vậy với a Tư, gặp cậu ấy cũng không có chút nét mặt háo sắc, biểu hiện rất bình thản, hoàn toàn coi cậu ấy như bạn trai của bạn thân nhất mà đối đãi.

Rất tốt! Có chút ý nghĩa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.