Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 46: Q.1 - Chương 46




Lời của anh khiến Tiết Giai Ny thoáng tỉnh táo một chút, chép miệng, cô cũng không muốn anh nổi giận, nhưng chỉ có điều không tự chủ được, “Biết rồi, còn có việc sao?”

Mặc dù không nói lời xin lỗi, nhưng giọng điệu mềm mại rất nhiều.

Quan Hạo Lê biết tính cô cứng cỏi, dù trong lòng không phục, nhưng miệng sẽ không chịu thua, tục xưng “Đến chết vẫn sĩ diện.”

“Không có việc gì.”

Hôm nay tâm tình anh vốn không tốt, sau khi náo loạn một lúc như vậy càng thêm tệ đi, hoàn toàn không sử dụng công phu mặt dày mày dạn như mọi khi, hậm hực cúp điện thoại.

Tâm tình Tiết Giai Ny hạ xuống thấp nhất trong nháy mắt, có cảm giác nói không nên lời.

Cát Xuyến nhìn thấu chênh lệch tâm tình của cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

“Cát gia, có phải tính khí của tớ không tốt không? Có phải đến chết vẫn sĩ diện không? Không giống phụ nữ?” Tiết Giai Ny như đưa đám hỏi ngược lại.

“Ờ thì... Nói về tính khí, tớ càng hơn cậu, về phần không giống phụ nữ, tớ còn đàn ông hơn cậu.” Cát Xuyến bắt đầu triết lý.

Tiết Giai Ny liếc cô ấy, “Tớ muốn nghe lời nói thật.”

“Đúng, hai chúng ta đều cần cải thiện.” Cát Xuyến trả lời rất thẳng thắn thoải mái.

“Tớ hiểu.” Mặt Tiết Giai Ny ảo não.

“Được rồi! Đừng mặt mày ủ dột, làm mình chân thật nhất là được rồi.” Cát Xuyến vỗ vai bạn. “Thỉnh thoảng cũng phải phân tích tình huống, nhìn tâm tình và hoàn cảnh lúc đó mà định ra.”

“Ặc” Trên trán Tiết Giai Ny bốc lên vạch đen.

“Thật ra thì tớ cảm thấy, khi người phụ nữ chung đụng với người đàn ông bản thân mình yêu mến thì khó tránh khỏi đều lộ ra một mặt rất con nít, đây là trời sinh.”

“Thật sao?” Tiết Giai Ny nghi vấn.

“Đây là kinh nghiệm của tớ, cậu phải tin tưởng.” Mặt Cát Xuyến oai vệ.

Hai người cứ vừa đi vừa nói rời khỏi bệnh viện như vậy, trở về làm việc của mình.

Buổi tối, Tiết Giai Ny nhận được tin nhắn của Quan Hạo Lê, nói muốn đi italy phẫu thuật, có thể phải ba đến năm ngày sau mới trở lại.

“Ừ, thuận buồm xuôi gió. Cô nhanh chóng trả lời, ngay sau đó bỏ điện thoại di động trong phòng đi tắm.

Năm chữ rất đơn giản, không có bất kỳ ngôn ngữ dư thừa, điều này làm cho trong lòng Quan Hạo Lê không thoải mái, cái này còn không bằng bạn bè bình thường, để cho anh thấy rất thất bại.

Chẳng lẽ trong lòng cô, mình không quan trọng như vậy sao?

Liên tiếp mấy ngày, hai người gần như không có bất kỳ liên hệ gì, mặc dù không nói rõ, nhưng không khó nhìn ra hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.

--- ---------- -----

Tối thứ sáu, Cát Xuyến đề nghị đi quán bar uống rượu buông lỏng chút tâm tình, Tiết Giai Ny không có dị nghị, mấy ngày nay quả thật cô rất đè nén, cần buông thả.

Lương Chân Chân cũng thế, từ khi trở lại tới bây giờ, đã gặp người nào đó nhiều lần, để cho đáy lòng bình tĩnh như nước hồ thu lại văng lên từng gợn sóng, quậy đến tâm phiền ý loạn.

Xưa nay cô luôn ít đi quán bar, chủ yếu là bởi vì không thích tiếng nhạc huyên náo bên trong, quá HiGH rồi! Đinh tai nhức óc, làm cho đầu người ta muốn nổ, có lẽ ở một góc độ khác, nó có thể tạm thời để cho người ta ném phiền não lên đến ngoài chín tầng mây.

Ba người ăn mặc đều rất sexy, vừa xuống xe đã hấp dẫn ánh mắt không ít người, cô em trong veo như nước dĩ nhiên đáng yêu, cũng không ít gã trai tới gần, đều bị họ khéo léo từ chối.

Tối nay, họ không thuộc về bất kỳ kẻ nào, chỉ thuộc về chính họ.

Nhưng lại luôn có phiền toái tìm tới cửa, hơn nữa, người đến không có ý tốt!

Tiết Giai Ny và Cát Xuyến ỷ vào thuật phòng thân của các cô cũng không tệ lắm, cũng không để những người đàn ông đến gần vào trong mắt, chỉ lạnh lùng để cho họ tránh ra.

Hình như người ta có chuẩn bị mà đến, ra tay đã kiềm chế được Cát Xuyến rồi, còn uy hiếp cô: “Cô nhóc, chỉ cho cô một chút dạy dỗ thôi! Nói chuyện đừng quá phách lối!”

Tiết Giai Ny tức giận có ý nghĩ định liều mạng với anh ta, dám ở trên địa bàn của cô bắt nạt bạn cô, không muốn sống!

Lại bất đắc dĩ vì người ta cũng là người luyện võ, chút công phu mèo quào của cô hoàn toàn không tính là gì trong mắt người khác, tình huống bây giờ cực kỳ bất lợi với các cô, cũng không biết lai lịch những người này như thế nào, lỡ là cố ý bới móc, vậy tệ hại!

Dưới tình thế cực kỳ nguy cấp, cô đột nhiên liếc thấy một bóng người quen thuộc trong đám người.

Sao anh lại ở đây?

Không phải anh đi italy rồi sao?

Trở về lúc nào?

Tại sao không nói cho cô biết?

...

Các vấn đề liên tiếp vây quanh cô, nhưng cô không có thời gian đi suy nghĩ, tâm tình khẩn trương cũng bình tĩnh lại, bởi vì cô biết, có anh ở đây, bọn họ an toàn.

Đây là một tin tưởng mù quáng không giải thích được, nhưng cô chính là tin tưởng.

Cảnh tiếp theo rất máu tanh, Quan Hạo Lê lấy một chọi năm, nếu như những người đó chỉ đơn giản là lưu manh đầu đường, anh hoàn toàn có thể bắt toàn bộ bọn họ lại, nhưng bọn họ đều đã từng luyện tán thủ, mỗi một người đều không hề lưu tình, hận không thể đánh chết anh.

Tiết Giai Ny cắn chặt đôi môi, bóp thật chặt quả đấm, có vài lần muốn xông lên giúp Quan Hạo Lê, nhưng mỗi lần đều bị Cát Xuyến giữ lại, “Ngoa Tử! Cậu xông lên chỉ tạo thành gánh nặng cho bác sỹ Quan, tớ và cậu không thể chống đỡ được với bản lĩnh của những người đàn ông kia, muốn giúp anh ấy biện pháp tốt nhất chính là bảo đảm an toàn của mình.”

“Nhưng... Anh ấy đã không chống đỡ nổi, chẳng lẽ cậu muốn mắt tớ phải trợn lên nhìn anh ấy đang sống bị đánh chết?”

Trong giọng nói của cô mang theo nức nở, cuối cùng cũng hiểu rõ mình quan tâm anh ấy, chỉ có điều không muốn đi đối mặt mà thôi, nói đi nói lại, mình là người nhát gan!

Cát Xuyến và Lương Chân Chân nhìn thấy cảnh tượng như thế, trong lòng cũng thật sự không dễ chịu, chỉ mong mỏi cứu binh nhanh đến đây, còn đánh tiếp như vậy, Quan Hạo Lê dữ nhiều lành ít.

Lồng ngực của Quan Hạo Lê bị đạp đến mấy lần, khóe miệng đã tràn ra tia máu, vết thương cả người chồng chất, trong lòng cười khổ: quả nhiên vẫn là già rồi, một mình đấu năm quá phí con mẹ nó sức, mạng cũng sắp liên lụy.

Ý thức trong đầu cũng bắt đầu dần mơ hồ, thình lình bị người ta đạp cho một cước, hơi sức cả người giống như bị hút khô, ngã ngửa xuống đất thật lâu không bò dậy nổi, một đôi giày da sáng bóng dừng lại trước mắt anh, đá đá mặt anh, “Đứng lên! Sao không đứng lên rồi hả? Còn tưởng rằng mày có bao nhiêu bản lĩnh? Thì ra là công phu vớ vẩn như vậy à? Đồ bệnh lao!”

Tiết Giai Ny không nhìn được nữa rồi, vọt tới, đẩy người đàn ông sỉ nhục Quan Hạo Lê ra, giận đùng đùng nói: “Mày mới bệnh lao! Cả nhà mày đều bệnh lao! Lấy nhiều bắt nạt ý thì tính là bản lĩnh gì! Có can đảm máy cũng lấy một chọi năm thử xem!”

Cô bảo vệ khiến Quan Hạo Lê rất cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, dù sao Giai Ny cũng chỉ là cô gái, hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, khàn giọng quát lên: “Giai Ny!”

“Chà! Hóa ra là một cô em hạt tiêu! Anh thích như vậy, nếu không suy nghĩ một chút về sau theo anh đi, bảo đảm mỗi đêm đều khiến em dục tiên dục tử!” Người đàn ông cười đến phóng đãng bỉ ổi, trong mắt càng lóe lên ham muốn đến trần trụi.

“Hứ! Hạt tiêu em gái mày!” Tiết Giai Ny ngoài ý muốn đá chân, mũi chân vừa đúng đá phải cằm người đàn ông kia, sức lực lớn đến mức cằm anh ta thiếu chút nữa trật khớp, rên lên một tiếng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hung hãn nói: “Con đĩ nhỏ! Tối nay ngược lại tạo muốn nhìn coi rốt cuộc mày có bao nhiêu khả năng! Còn có hai con này, mang đi tất cả cho tao!”

Tình thế lập tức trở nên vô cùng bất lợi, may mà vào lúc quan trọng này, Đằng Cận Tư và Nam Cung Thần chạy tới, hai người thuần thục giải quyết toàn bộ mấy người đàn ông hèn mọn bỉ ổi kia.

Còn bàn tay bí ẩn chân chính phía sau màn, thừa dịp loạn chạy trốn.

“A Tư, cuối cùng cậu đã tới, xương cả người tôi cũng sắp gãy, thật lo lắng mình như vậy mà đi đời nhà ma, với các cậu người và người mãi mãi cách xa như trời với đất...” Quan Hạo Lê nhe răng toét miệng tự giễu.

Không đợi anh nói xong, đã bị Tiết Giai Ny trách móc rồi, “Anh chém gió loạn cái gì vậy!”

Quan Hạo Lê bĩu môi không nói thêm gì, Giai Ny nói lời này ý là quan tâm mình sao? Xem ra lần bị thương này cũng đáng giá.

“Có phải rất đau không?” Tiết Giai Ny đau lòng hỏi.

“Không có việc gì, chút thương nhỏ này không coi vào đâu.” Quan Hạo Lê nhe răng toét miệng an ủi cô.

Thật ra thì anh đã đau đến sắp ngất đi, cảnh vật trước mắt thỉnh thoảng hư ảo, lúc lại chân thật, anh đang gắng gượng chống đỡ ý chí của mình, không muốn cứ ngã xuống như vậy, không muốn để cho Giai Ny lo lắng.

Tiết Giai Ny mím mím môi, cô biết anh rất đau, nhưng anh không muốn để cho mình lo lắng, cho nên cố ý buông lỏng an ủi mình, nhưng mình không phải con ngốc, toàn thân anh đầy máu ứ đọng và vết thương rõ ràng như vậy, sao lại không sao được?

Trong lòng không khỏi nổi lên chua xót, anh lãng mạn không đúng lúc, nhưng hết lần này tới lần khác làm cô xúc động.

Cô nghĩ, mình thật sự yêu anh.

Đến bệnh viện, cô kiên quyết buổi tối muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Quan Hạo Lê, những người khác cũng không ngăn cản cô, biết quan hệ hai người không tầm thường, nên ngầm cho phép.

Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Tiết Giai Ny một mình lẳng lặng ngồi bên giường, nắm tay anh, không hề chớp mắt nhìn người đàn ông đang nằm ngủ say trên giường chằm chằm.

Anh bây giờ, không nhìn ra chút đẹp trai nào, sưng mặt sưng mũi, thật sự trái ngược với hình tượng tuấn tú ban đầu, nhưng mình lại thích vô cùng.

Cô sẽ vĩnh viễn nhớ cảnh tượng vừa rồi anh đánh nhau, trong lòng tràn đầy ấm áp dịu dàng.

“Đàn ông thúi, anh nhất định phải tốt nhanh lên một chút.” Trong mắt cô rưng rưng, nũng nịu nói, cúi người ấn lên mặt anh một cái hôn, yên tĩnh nằm bên giường.

Ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ mờ đi, một phòng yên tĩnh, một phòng ôn hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.