Cô đắm chìm trong dịu dàng của anh không cách nào tự kiềm chế, thích làm việc nghĩa không
chùn chân, cuối cùng mới biết mình rơi vào một âm mưu, Quan Cảnh Duyệt
vốn không thích co, anh chỉ lợi dụng cảm tình của mình với anh mà thôi,
lợi dùng cô cùng nhau lừa gạt Tiết Giai Ny, bởi vì chỉ có vậy, mới có
thể chân chính khiến cô ấy tin tưởng.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô thật ngốc, bị tình yêu làm đầu óc choáng váng, cho rằng mơ ước của mình đã trở thành hiện thực rồi, ngây ngốc nỗ lực, kết quả…
“Hai
người chia tay?” Trong giọng nói của Tiết Giai Ny tràn đầy kinh ngạc, cô vẫn cho rằng anh ấy và Kim Hà lưỡng tình tương duyệt *, hơn nữa chính
cô tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, không thể không khiến cho cô
nhận thấy rõ sự thật tàn khốc này.
(*) lưỡng tình tương duyệt: hai người đều có tình cảm với nhau.
“Ừ.” Kim Hà trả lời thật bình tĩnh, cô không muốn lộ ra quá nhiều cảm xúc,
bởi vì cô đã đồng ý với người nào đó, cô phải giữ bí mật, vốn cô không
muốn bằng lòng, nhưng có thể vì nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh cầu
khẩn mình, cô không đành lòng, nói cho cùng, cô còn yêu anh, chỉ tiếc
trong lòng anh mãi chỉ yêu… Giai Ny.
Cô ghen tỵ, không cam lòng,
oán hận, mỗi một giây phút cô đều rất muốn nói ra chân tướng, nhưng có
thể vì nhìn thấy dáng vẻ bị tàn phá bởi bệnh tật của anh, mình lại không nhẫn tâm.
Sau cô nghĩ thông suốt rồi, ý tưởng của đàn ông và phụ nữ luôn không giống nhau, Quan Cảnh Duyệt cho rằng vì tốt cho Giai Ny
mà nói vậy chưa chắc là tốt, có lẽ không cho cô ấy biết chân tướng mới
là tàn nhẫn nhất.
Bởi vì cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết Quan Cảnh
Duyệt yêu cô ấy đến chết không đổi, vĩnh viễn
không biết anh ấy vốn không thay lòng, vĩnh viễn sẽ không biết anh ấy đã sớm… Không còn trên trần thế.
“Tại sao? Không phải hai người…”
Trong mắt Tiết Giai Ny tràn đầy không thể tin, chẳng lẽ mỗi một mối tình đều ngắn ngủi như thế sao?
Cô còn chưa nói xong đã bị Kim Hà
trách móc rồi, “Vậy cậu biết lý do yêu một người sao? Chia tay cũng như
thế, có nhiều lý do như vậy.”
Tiết Giai Ny vẫn hơi không tin, cô
vô cùng rõ ràng Kim Hà là hạng người gì, cô ấy yên lặng yêu Quan Cảnh
Duyệt nhiều năm như vậy, cô còn lộ vẻ xúc động với phần si tình kia,
khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau, ánh sáng rực rỡ trên người cô ấy tỏa ra là thứ cô chưa bao giờ thấy.
Cô thật sự rất khó tin tưởng, mới một năm, hai người đã chia tay.
Kim Hà cũng hiểu rất rõ Tiết Giai Ny, nghi ngờ viết rất rõ ràng trên mặt cô ấy, không cho cô ấy một cách nói rõ ràng chỉ sợ sẽ khiến cô ấy hoài
nghi, “Chung đụng lâu, sẽ phát hiện khuyết điểm của đối phương, một khi
có gây gổ lần đầu tiên, sau sẽ theo mà đến, thêm nữa nhân sinh quan của
chúng tớ tồn tại khác biệt, tớ không hy vọng vì vậy mà dẫn đến hai bên
đến nông nỗi chán ghét, dù sao đã từng yêu, vẫn nên lưu lại hồi ức tốt
đẹp thì tương đối tốt.”
Giải thích như vậy, Tiết Giai Ny tin, ngước mắt nhìn Kim Hà, “Vậy bây giờ anh ấy tốt không?”
“Giai Ny, xem như nể mặt tình bạn trước kia của chúng ta, khuyên cậu một câu, quên anh ấy đi! Đừng cứ mãi cuộn tròn mình, dựng đầy gai nhọn lên với
bất kỳ nam sinh nào, cậu nhìn tớ xem, bây giờ rất hạnh phúc, bắt đầu
tình yêu mới, tuyệt đối quên lãng quá khứ là thuốc tốt nhất.” Kim Hà
thành tâm đề nghị.
Cô thật sự không cách nào tưởng tượng ra được
phản ứng của Giai Ny khi biết chân tướng, cô ấy yêu quá sâu, cho tới bây giờ vẫn không thể quên anh ấy, ông trời chính là sao không công bằng
như vậy, rõ ràng hai người yêu nhau, lại không thể ở chung một chỗ.
“Ừ, chúc phúc hai người.” Tiết Giai Ny miễn cưỡng kéo ra nụ cười yếu đuối,
cho dù bọn họ có là bạn bè hay không, cô vẫn thật tâm chúc phúc cho cô
ấy.
Kim Hà nhìn cô, rồi kéo bạn trai Khang Thành đi, anh là bạn
nối khố với Quan Cảnh Duyệt, biết rõ ràng chuyện về Quan Cảnh Duyệt, cho nên mới vừa rồi không hề kiêng dè nói chuyện trước kia trước mặt anh.
“Xem ra cô ấy vẫn còn không quên được a Duyệt.” Sau khi đi xa, Khang Thành nhỏ giọng nói.
“Thời gian có thể giúp cô ấy quên quá khứ, cô ấy cần vượt qua chính là con tim của cô ấy” Kim Hà thở dài.
“Em còn hận cô ấy sao?”
“Không hận, bởi vì cho anh bên cạnh em.” Kim Hà nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, khóe mắt toát ra ngọt ngào ấm áp.
Khang Thành nắm ngược lại tay cô, hai người tay trong tay càng chạy càng xa.
Tiết Giai Ny ngồi một mình ngơ ngác trên ghế dài, tâm tình rất phức tạp, cô
không không chưa từng thử quên anh ấy, nhưng thật sự quá khó khăn, ban
ngày cô còn có thể đùa giỡn chơi chung với Chân Chân, Cát gia, đến buổi
tối lúc đêm khuya yên tĩnh, cô không tránh khỏi sẽ nghĩ đến anh.
Cô không cách nào khống chế được suy nghĩ của mình, cũng không có cách nào tiếp nhận một người nam sinh khác lấy lòng, trước sau vẫn không bước
qua được lằn ranh kia.
Hoàn cảnh chung quanh rất ồn ào náo nhiệt, nhưng hình như cô bị ngăn cách với bên ngoài, ánh mắt mờ mịt nhìn người bốn phía tới lui, cô không biết bước tiếp theo mình nên đi đâu.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi xách vang lên, khiến cô giật mình,
sau khi phản ứng lấy điện thoại di động ra, hiển thị cuộc gọi đến: tiểu
Lôi.
Người này tên đầy đủ là Lôi Thạc Minh, là một trong những
bạn nối khố của Tiết Giai Ny, tính cả Kim Hà, ba người bọn họ cùng nhau
lớn lên, từ tiểu học đến cấp ba vẫn không chia lìa, quan hệ rất vững
chắc.
Sau khi xảy ra chuyện giữa Kim Hà và Quan Cảnh Duyệt, Lôi
Thạc Minh còn vì Tiết Giai Ny mà đánh Quan Cảnh Duyệt một trận, mặc dù
sau đó bị Tiết Giai Ny nói, nhưng anh vẫn không hối hận, vì bạn bè giúp
bạn mà không tiếc cả mạng sống vốn cần như vậy.
Huống chi, anh
không cho phép bất kỳ ai bắt nạt cô, thấy cô hạnh phúc, anh sẽ buông tay rời đi; ngược lại anh vẫn bảo vệ bên cạnh cô, đây đã sớm không phải là
bí mật, ngay cả người trong cuộc Tiết Giai Ny cũng cảm thấy, cho nên cô
cố ý giữ khoảng cách với anh, chính là hy vọng anh có thể sớm ngày gặp
cô gái mình thích, đừng lãng phí thời gian trên người cô, không đáng
giá.
Cô không có chút xíu tình cảm như thế kia với anh, tội gì phải lừa người lừa mình?
“Giai Ny, buổi tối có thời gian không? Bạn học cấp hai tụ họp, không có bao
nhiêu người, đều là người quen.” Lôi Thạc Minh chỉ sợ cô không đến, còn
cố ý bổ sung.
“Tiểu Lôi, tớ không muốn đi lắm.” Bây giờ Tiết Giai Ny không thích tham gia nhất chính là bạn học cấp hai, cấp ba tụ họp,
quá nhiều gương mặt quen thuộc, quá nhiều hình ảnh quen thuộc, đều là
những kỷ niệm cô không muốn thấy.
“Mọi người khó có được trở lại
một chuyến, đã nhiều năm không gặp, cũng rất nhớ cậu.” Giọng Lôi Thạc
Minh trầm thấp, anh biết Giai Ny không muốn tham gia bất cứ tụ họp nào
của bạn học cấp hai, cho nên cũng không gọi cô, mà lần này đều là bạn
chơi tốt ở cấp hai, nên muốn thử một chút.
Tiết Giai Ny khẽ dừng
lại, tính toán cô đã thoát ra khỏi nhóm thật lâu,
trước tất cả bạn học đều không liên lạc, ngay cả anh em tốt tiểu Lôi,
cũng tránh được thì tránh.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
“Ừ, quả thật đã lâu không gặp.”
Lôi Thạc Minh nghe xong vui vẻ không thôi, 【Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ sang đón cậu. 】
“Không cần, cậu cho tới biết thời gian và địa điểm, tự tới tới.”
“Được rồi, bảy giờ tối, quán rượu lớn Phong Nguyên.” Lôi Thạc Minh biết cô là cô gái cố chấp, cho tới bây giờ nói một không hai, cũng không miễn
cưỡng cô.
Sau khi cúp điện thoại xong, Tiết Giai Ny đứng dậy chạy một vòng dọc theo quảng trường, nhìn đồng hồ, mới khoảng ba giờ, còn
sớm, cô có thể tự đi một mình
Gió nhẹ lướt qua, thổi rối tóc dài
trên má cô, cô đưa tay nâng tóc, giống như làm ra một quyết định gì đó,
xoay người đi ra bãi đậu xe.
Mười phút sau, xe dừng trước một
tiệm hớt tóc, cô không chút do dự mở cửa xe đi vào, lập tức có em trai
gội đầu nghênh đón, “Người đẹp, muốn gội đầu hay cắt tóc?”
“Cắt bỏ, cắt tóc ngắn cho tôi.” Cô trả lời.
Cắt đứt ba búi tóc đen, có phải thật sự cắt đứt tất cả phiền não không? Cô tự hỏi lòng mình.
Sau một tiếng rưỡi, cô nhìn thấy dáng vẻ thay đổi hoàn toàn của mình trong
gương, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, xem ra cả người lên tinh thần không
ít, cô cảm thấy cũng không tệ lắm, rất tự tin đi ra khỏi tiệm hớt tóc.
--- ---------- -----
Bảy giờ tối, Tiết Giai Ny rất đúng giờ đến quán rượu, Lôi Thạc Minh đã đứng đằng kia đợi cô, nhìn thấy cô một đầu tóc ngắn còn hơi giật mình.
“Cắt lúc nào?”
“Mới vừa rồi, thế nào? Khó coi sao?” Cô cười gãi đầu.
“Không có, rất đẹp, không giống cậu trước kia.” Trong tròng mắt đen của Lôi Thạc Minh có nóng bỏng khó nén.
Tiết Giai Ny giả vờ như không nhìn thấy, cố ý nói sang chuyện khác, “Bọn họ đâu? Đều đến rồi sao?”
“Phần lớn đều đã đến, còn hai người trên đường, tớ dẫn cậu vào phòng bao trước chứ?”
“Ừ.” Tiết Giai Ny khẽ gật đầu, cô không có sở thích đứng ở cửa quán rượu cho người ta xem xét.
Trong bữa tiệc, mọi người nhắc đến chuyện lý thú thời học sinh, đều là bạn
thân chơi cấp hai, bao năm không thấy, đề tài tương đối nhiều, không khí rất tích cực.
Phần lớn thời điểm Tiết Giai Ny đều nghe, thỉnh thoảng sẽ cười cùng bọn họ.
“Người đẹp Tiết, mấy năm không gặp, cậu càng ngày càng đẹp, học ở đại học
nào?” Nam sinh nói chuyện chính là lớp trưởng lớp bọn họ, cũng không
xấu, chính là nói hơi nhiều chút.
“Đại học F.”
“Woa! Nghe
nói soái ca ở đại học F đặc biệt nhiều! Cậu sẽ không…” Anh đang nói hứng khởi, đột nhiên chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Lôi Thạc Minh, lập tức
ngậm miệng.