Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Sau khi xác định thân thể không có gì đáng lo, chỉ có chút vô lực, tôi cầm lấy gói to đứng lên, rãnh mông lại mạnh mẽ truyền đến một cơn đau đớn, làm cho tôi nhíu mày.

May mắn, không phải loại đau đớn kịch liệt trong trí nhớ, mà là từng cơn từng cơn đau nhỏ, tuy rằng rất không thoải mái, nhưng cũng không phải quá khó nhịn, tôi có gắng điều chỉnh bước chân của mình để cho dáng đi đường của tôi sẽ không giống một ông già.

Đi bộ thong thả về nhà, tôi lấy ra chìa khóa mở cửa, trên đồng hồ hiện tại là mười giờ sáng, hôm nay là chủ nhật, người trong nhà bình thường đều có hoạt động riêng, khả năng có người ở cửa đón tôi không vượt qua 10%.

“Anh!” Vừa mở cửa, em trai nhỏ hơn tôi ba tuổi, Lâm Vĩnh Khánh giống như hỏa tiễn vọt vào trong lòng tôi. Đối với tên của em trai ba mẹ cũng không tùy tiện như vậy, nghe nói là trải qua suy nghĩ sâu sa nghiên cứu, hy vọng tương lai em trai có thế giống như Vương Vĩnh Khánh kiếm được một đống tiền lớn, cung cấp cho bọn họ tiêu xài, an hưởng cuộc sống dưỡng lão xa xỉ khỉ tuổi già.

Tôi thiếu chút nữa bị nó đánh ngã xuống đất, nếu là bình thường, tôi tuyệt đối ngay cả bước chân cũng không lui, em trai mới vừa lên trung học, thân cao chỉ 140cm, mới đến ngực của tôi, tay chân nhỏ gầy không có sức bật gì, tiến lên ở trong phòng khách lớn không đến 10m2, lực đạo cũng không lớn đến đâu.

Nhưng tình trạng thân thể hiện tại của tôi thật sự không tốt lắm, đột nhiên lui lại mấy bước như thế, bộ vị cảm thấy thẹn phía dưới kia hung hăng đau một cơn.

“Anh, anh xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy sắc mặt vì nhịn đau mà có chút khó coi của tôi, Vĩnh Khánh liền lo lắng hỏi.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng nõn kia của nó, cảm giác không thoải mái tối hôm qua nháy mắt tôi ném ra sau đầu, tôi nở một nụ cười đĩnh đạc như bình thường với nó. “Anh không sao, chỉ là nhịn một đêm, có chút mệt.”

Tôi đích xác là nhịn một đêm, tuy rằng lúc ấy tôi không có quan niệm thời gian gì cả, nhưng y theo thời gian tôi thường bắn ra khi tự an ủi, ngày hôm qua tôi bắn không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến ít nhất bị người đàn ông kia làm đến năm tiếng.

“Đúng rồi, anh hai, tối hôm qua anh chạy đi chỗ nào vậy? Vì sao không về nhà?” Vĩnh Khánh vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhưng nhìn thấy nụ cười của tôi, biểu tình cũng trầm tĩnh lại.

“Ngày hôm qua lúc đang về nhà anh lại bị bạn bắt được, đã quên gọi điện thoại về, thật sự có lỗi rồi.” Bọn xấu này cấu kết với nhau, khi muốn làm chuyện xấu xa, nhất định sẽ tha một đống người xuống nước, dùng lực lượng của mọi người che lấp cho nhau, lấy kế sách an toàn.

Cho nên trước kia tôi cũng có vài lần nhận được lệnh triệu tập của bọn họ vào lúc nửa đêm, bị bọn họ túm lên xe máy đi với tốc độ vượt qua một trăm km, lao đến nơi bọn họ dự định “phạm án”.

Không ngoài dự đoán là muốn chỉnh một vị giáo viên xui xẻo nào đó, rình coi nữ sinh xinh đẹp nào đó, hoặc là đi thảo phạt đám người dám can đảm mạo phạm “đảng đê tiện vô sỉ” của bọn họ.

“Hóa ra là như vậy, anh hai không có việc gì là tốt rồi.” Vĩnh Khánh yên tâm mà vui vẻ cười với tôi, bộ dáng ngây ngốc kia làm cho tôi không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt của nó.

“Xin hai người, đừng có sáng sớm đã chơi trò anh em tình thâm này được không?” Một đạo đồng âm trong veo lại mềm mại đáng yêu từ chỗ sô pha trong phòng khách truyền đến, tôi quay qua nhìn đứa em gái nhỏ hơn tôi bốn tuổi, năm nay mới học lớp sáu tiểu học, thân cao cũng đã 160cm, so với Vĩnh Khánh cao hơn nửa cái đầu, lâm Mẫn Huân.

Tên của nó đồng dạng cũng là do ba mẹ trầm tư suy nghĩ, thật vất vả mới chọn được, bọn họ không hy vọng nó được gả vào nhà phú hào gì đó, làm thiếu nãi nãi có tiền, mà hy vọng nó có thể lấy thực lực bản thân, tạo ra sự nghiệp của mình, để ngừa khi con trai thứ thất bại, không có cách nào cung cấp nuôi dưỡng bọn họ, còn có người dự bị để chọn.

Tóm lại, ba mẹ hoàn toàn không kỳ vọng vào đứa con cả lẽ ra phải cung cấp nuôi dưỡng bọn họ là tôi này là được. Nhưng mới ba năm có thể làm cho bọn họ nhìn thấu tương lai phát triển của tôi, đến nỗi vội vội vàng vàng sinh em trai cùng em gái ra sao?

Mẫn Huân đang ngồi ở trên sô pha, xem kênh CNN toàn những tin tức bằng tiếng anh mà tôi hoàn toàn nghe không hiểu, không thể không nói, ba đứa nhỏ trong nhà, thì Mẫn Huân là đứa có thiên phú ngôn ngữ nhất, vì thế ma mẹ giúp nó ghi danh đủ các loại lớp học bổ túc ngữ văn, đến bây giờ nó đã có thể nghe nói tiếng anh, tiếng nhật cùng tiếng hàn.

Tiếng anh cùng tiếng nhật lại có thể viết hoặc đọc một số tác phẩm rất hiếm mà lại tối nghĩa, mà mục đích nó học ba loại ngôn ngữ này, là vì tương lai có thể đến ba quốc gia này để làm ăn, trước mắt nó dự tính lại học thêm loại ngôn ngữ thứ tư, tiếng pháp.

Đứa em gái có một đầu tóc đen bóng dài đến eo, khuôn mặt giống như đứa em trai đều đáng yêu đến không chịu được, giống một tiểu thiên sứ xinh đẹp này, cá tính lại hoàn toàn tương phản với Vĩnh Khánh.

Không biết vì sao, Vĩnh Khánh từ lúc sinh ra liền thích dính vào bên cạnh tôi, tôi cũng thích chiếu cố nó, cá tính của nó nhu thuận dịu ngoan, tôi chưa từng thấy nó tức giận bao giờ, lại luôn bị em gái bắt nạt rơi nước mắt, chạy vào lòng tôi khóc, tựa như một con cừu nhỏ, cho nên tôi thương nó nhiều hơn so với thương Mẫn Huân.

Quan trong là, Mẫn Huân cũng không cần tôi thương nó, Mẫn Huân tuổi còn nhỏ cá tính đã siêu cấp độc lập, từ khi còn học lớp một tiểu học, liền đem tiền lì xì cùng tiền tiêu vặt từ lúc sinh ra tồn đến lớn tính toán tốt, kéo theo ba mẹ đi ngân hàng mở tài khoản tiết kiệm, ba mẹ bất đắc dĩ, chỉ có thể tăng thêm tiền lì xì từng tháng cho nó, làm cho nó có đủ tiền để gửi vào ngân hàng.

Ý tưởng trong lòng bọn họ là, dù sao có tồn nhiều thế nào, sau này cũng là cho bọn họ tiêu, coi như làm đầu tư là được rồi.

Nhưng gần đây tôi phát hiện ra một chuyện làm tôi vô cùng giật mình cũng có chút không biết là tư vị gì.

Mẫn Huân cư nhiên đem tiền đi mua cổ phần, thật thật chính chính bắt đầu chơi đầu tư, mà ánh mắt của nó cũng không tệ lắm, mà cổ phần kia cũng rất ổn định, đợi đến thời điểm nó lên đại học, thù lao hẳn cũng tương đối khả quan.

Nhìn đứa em gái cá tính độc lập kiên cường, bởi vì thấy em trai thích chơi với tôi trò anh hai ôm một cái, mà lúc ba tuổi liền cực độ chán ghét chúng ta, cùng đứa em trai bởi vì hay cùng tôi chơi trò anh hai ôm một cái, mà từ lúc ba tuổi liền biến thành cái đuôi nhỏ của tôi, cuối cùng tôi cảm thấy hai người chúng nó có phải đầu thai nhầm người không? Giới tính hẳn là phải đổi lại mới đúng.

“Em gái, sao em có thể nói như vậy, anh chỉ là rất nhớ anh hai, rất lo lắng cho anh ấy, cho nên mới ôm lấy anh ấy, chúng ta thật sự là anh em, tình cảm thâm sâu cũng rất bình thường a, em có muốn cũng đến ôm anh một chút không?” Vĩnh Khánh có chút bi thương nhìn Mẫn Huân, cho tới bây giờ Mẫn Huân chưa từng coi cậu là anh trai mà đối đãi, may là mình so với nó cao cũng so với nó cũng lớn tuổi hơn, nếu không phỏng chừng nó cũng sẽ không thèm nhìn mình.

Cứ việc như thế, Vĩnh Khánh vẫn cố gắng muốn làm một người anh trai tốt, luôn muốn làm ra vẻ quan tâm yêu thương mà anh trai thường có với Mẫn Huân, nhưng lại mỗi lần bị nó bắt nạt đến rơi lệ chạy về tìm tôi, nhìn nó luôn không học ngoan, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Tỉnh tỉnh đi anh, rõ ràng chính là luyến huynh tình kết, không thấy qua một đôi anh em nào ghê tởm như thế, các anh ở bên ngoài đừng nói là quen em nhé.” Mẫn Huân đầu cũng không quay lại nói, tự mình bưng lên một ly trà lài nhẹ nhấp một ngụm, tư thái tao nhã như đang thưởng thức trà chiều.

Miệng Vĩnh Khánh mếu ra, lại dúi về lòng tôi, trên mặt tràn đầy ủy khuất. “Em gái à, không phải là em chán ghét anh chứ?”

“Chán ghét còn nói không hơn, có điểm đau đầu lại là thật sự, xin anh không cần ở trường học bị bắt nạt xong, lại bỏ chạy đến chỗ em trốn được không? Anh là học sinh trung học, mà em còn đang học tiểu học, OK?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.